Chương 586 Kệ đi, chết thì chết
Tiền bối, ngươi cứ yên tâm chết đi, ta nhất định sẽ canh giữ mộ phần cho tiền bối, thỉnh thoảng đến quét mộ cho ngươi.
Thiên Vân Hoàng vừa nói vừa tận lực đào mộ.
"Vì sao ta lại nghe thấy âm thanh bất thường bên ngoài?
Trong phần mộ truyền ra âm thanh xủa lão giả.
"Ồ, ta đang đào hố, đợi ngày nào đó lại có ngươi muốn chết thì có thể trực tiếp nằm xuống, như vậy không cần vất vả tự đào hố.
Thiên Vân Hoàng nói.
Đậu xanh, ngươi mẹ nó là đang trộm mộ!
Âm thanh đập của lão giả càng lúc càng lớn, càng ngày càng mạnh, Thiên Vân Hoàng tỏ ra không nghe thấy, tiếp tục đào.
Không bao lâu, một ngôi mộ bị khai quật, là một cái thi thể đầy đủ, Thiên Vân Hoàng kinh ngạc cảm thán: "Toàn thân không bị thương, lại không có hơi thở của sự sống, chết kiểu này là trực tiếp giết chết linh hồn?"
Nói xong, hắn lại nhìn trên tay xác chết có một chiếc nhẫn, một thanh kiếm dài và một mặt dây chuyền bằng ngọc bích.
"Tất cả đều là vương khí, chiếc nhẫn này, chà chà, nguyên tinh không ít, còn có nhiều linh dược, khoáng thạch đều được bảo quản tốt.
Thiên Vân Hoàng mừng rỡ, run lên vì phấn khích.
"Nhóc con, ngươi rốt cuộc đang làm cái gì vậy? Cái gì mà linh hồn, vương khí?
Bên trong phần mộ, lão giả rống lên, má nó ngươi quả nhiên là đang trộm mộ!
"Không có chuyện gì, tiền bối, ngươi nghe lầm rồi.
Thiên Vân Hoàng bỏ lại một câu, tiếp tục đào mộ của các Hoàng Giả, Vương Giả để kiếm tiền như thế, phần mộ của Hoàng Giả hẳn là nhiều hơn.
Ta nghe lầm?
Ta nghe lầm?! Ngươi rõ ràng đã nói linh hồn, vương khí, còn có tài nguyên, ngươi mẹ nó thật sự đang trộm mộ!
Đó đều là thuộc hạ của ta, sau khi chết không được yên ổn, còn bị ngươi phá hoại!
Đợi ta phá mộ ra ngươi chết chắc rồi!
Chết tiệt, cái trận pháp chết tiệt này, đồ đểu cáng! Nếu không phải ngươi nặng tay với bản đế, nếu không phải ngươi bày ra trận pháp, bản đế sao lại phá không được phần mộ này chứ?
Chỉ là người này rốt cuộc đã đặt cái gì trên phần mộ? Theo lý mà nói, bản đế hẳn phải phá được phần mộ, sau đó ra ngoài, đem tên xâm nhập nghĩa trang này lăng trì xử tử, thiên đao vạn quả.
Tuy nhiên, hai trận bàn của Thiên Vân Hoàng chính là cọng rơm cuối cùng áp đảo được con lạc đà, vị Đại Đế này bị thương nặng, có cố gắng phá mộ cách mấy cũng không được.
"Cũng không biết dược điền của bản Đế như thế nào rồi, nhiều năm như vậy, nếu có thể vào dược điền, lấy được linh dược cấp Đế, thì có thể khôi phục thương thế, chết tiệt."
"Ba tên phế vật đi ra ngoài tuyên truyền tín ngưỡng sao vẫn không có động tĩnh? Lực lượng tín ngưỡng của bản Đế, bản Đế phải khôi phục thực lực!"
Lão giả than thở, tự mình gây ra tội gì, muốn dẫn Thiên Vân Hoàng vào, kết quả thật sự bị chôn sống!
Con người bây giờ, thiện tâm đâu hết cả rồi?
Thiên hạ ngày càng trở nên tồi tệ, nhớ hồi ấy, thời mà bản đế còn trẻ, lúc đó chỉ cần có người cần giúp đỡ thì mọi người nhất định sẽ đi giúp.
Lão giả thở dài, Thiên Vân Hoàng đang tận lực đào huyệt, nói: "Không cần cảm ơn ta, trên đời này thật sự có rất ít người có thể chôn ngươi, mà ta thì có thể!"
Ta mẹ nó biết ngươi có thể, nhưng giờ ngươi có thể đào mộ lên được không?
"Hậu bối, ta không muốn chết.
Lão giả sắp khóc, ngươi đem đồ ở phía trên lấy ra được không? Ta chỉ muốn lừa ngươi tiến vào giết ngươi, chứ không muốn chết thật.
"
"Ngươi xem, ta biết ngươi sẽ nói như vậy, cho nên ngươi đừng lo lắng, ta sẽ không bao giờ cứu ngươi!" Thiên Vân Hoàng trầm giọng nói: "Giúp đỡ người khác là nền tảng của hạnh phúc, đừng lo lắng, ta nhất định sẽ không để cho ngươi ra ngoài."
Lão giả: "…"
"Nhân tiện, cám ơn ngươi vì cái cuốc.
Thiên Vân Hoàng lại bổ sung một câu.
Lão giả khóc, ta mẹ nó còn là đồng phạm với ngươi?
Ngươi chôn ta, còn lấy đồ của ta đào mộ thuộc hạ của ta?
"Mộ Hoàng Giả quả thật có rất nhiều thứ tốt, chỉ tính số tiền này cũng đủ làm ta giàu có rồi chứ đừng nói còn có không ít tài nguyên nữa.
Thiên Vân Hoàng kích động nói.
Lại nhìn hướng cung điện, tự dùng mấy thứ này mời Gia Cát Thần Hầu bày trận, sau đó đi lấy linh dược cấp Đế, toàn bộ dược điền đều lấy hết, lại còn tính một mảnh mộ…
Thiên Thần Đại Đế, ngươi yên tâm mà đi rồi, Thiên Thần gia có Thiên Vân Hoàng ta sẽ không suy tàn.
Chấn hưng gia tộc, tái hiện lại hy vọng của Đại Đế, cuối cùng sẽ được hoàn thành trong tay của bản hoàng!
Còn Vương Minh Minh, cũng theo lời của Giang Thái Huyền có thể đến trước cũng đến muộn.
"Ngươi lại làm ta thất vọng rồi.
Người phụ nữ lạnh lùng nói.
Vương Minh Minh im lặng, đặt Thiên Địa đan xuống, cầm linh dược cấp Đế lên, cái gì cũng không nói, trực tiếp rời đi.
"Đứng lại.
Người phụ nữ quát.
Vương Minh Minh dừng một chút, đi đến chỗ TV, thay đổi kênh khác cho nàng, lần này là một ca khúc mới.
Hắn không dám đưa ra cuộc phỏng vấn của Ma Vương và những video khác, vì sợ rằng Đại Đế sẽ nhìn ra manh mối, về sau sẽ khó mà lừa được.
Lần này, mặc cho người phụ nữ hét lên thế nào, Vương Minh Minh cũng không quay đầu lại, tràng chủ chỉ dạy không quan tâm nàng hai ngày, vì Thiên Địa đan vị Đại Đế này nhất định không dám mặc kệ hắn.
Sau khi làm tất cả những điều này, Vương Minh Minh rời đi, lại vào Lôi Phong tháp, vẻ mặt buồn bã.
Thiên Vân Hoàng không quay lại, không biết còn sống hay đã chết, các đại võ giả cũng không quan tâm, dù sao nếu chết đi một người thì cũng ít đi một người cùng bọn họ chia tiền.
Trở lại Thần Ma đạo tràng, Vương Minh Minh vẻ mặt buồn rầu: "Tràng chủ, phải thờ ơ mấy lần?"
"Ngươi muốn thế nào cũng được, miễn là đừng quá nhiều lần.
Giang Thái Huyền thản nhiên nói: "Ngươi để ý đến cảm xúc của đối phương, khi nàng lo lắng, ngươi có thể thi triển bộ sách võ thuật kia."
"Được, ta thật sự sợ sắc mặt mình bị lộ, sau đó nàng lại cầm linh dược cấp Đế quăng đi mất.
Vương Minh Minh thở phào nhẹ nhõm nói.
Giang Thái Huyền cười mà không nói, chỉ là Thiên Vân Hoàng sao không trở về? Sẽ không chết ở trong đó đấy chứ?
Nghĩ nghĩ, Giang Thái Huyền gửi một tin nhắn cho Thiên Vân Hoàng, nhưng hắn không trả lời lại.
Chẵng lẽ thực sự đã xảy ra chuyện?
"Bỏ đi, chết thì chết, cùng lắm lại lừa một đám Hoàng Giả vào.
Giang Thái Huyền lẩm bẩm.