Chương 592 Theo đạo tràng, kiếm bộn tiền!
Cổ Huyền đỡ trán: "Diệp Đạo, Hứa Trường Không các ngươi làm thế này là muốn cho bản hoàng đi trên con đường hãm hại đồng hương, không thể quay đầu lại đây mà."
"Diệp Đạo và Hứa Trường Không rốt cuộc đã làm chuyện gì với sáu tộc?
Cổ Huyền và Hải Lam Tâm cùng Long Thắng nhìn nhau, bọn họ rốt cuộc đã làm chuyện kinh thiên động địa gì, thế mà lại lừa đám kia.
"Chuyện này ngươi phải hỏi đồng hương của ngươi kìa.
Hải Lam Tâm túm cường giả Cổ tộc lên: "Diệp Đạo và Hứa Trường Không ở chỗ các ngươi có địa vị như thế nào?"
"Nói đi, đây cũng không phải là một bí mật, và quan trọng hơn, ngươi cũng không trở về được.
Cổ Huyền nói.
Cường giả Cổ tộc trầm mặc một lát, nói: "Diệp Đạo và Hứa Trường Không là hai vị thiên tài được Đại Đế coi trọng, hơn nữa bởi vì liên quan đến ngự kiếm phi hành nên rất nhiều cường giả đều xem bọn họ là hậu duệ của Linh Kiếm Đế, nhưng hai người này thật sự rất kỳ lạ, bọn họ vẫn luôn có một khát vọng."
"Khát vọng? Chẳng lẽ là trở về Chân Hư Giới?
Cổ Huyền nhướng mày.
"Không phải, khát vọng của bọn họ là kiếm tiền, kiếm thật nhiều tiền.
Cường giả Cổ tộc nhăn mặt, mẹ nó, ta vẫn không thể hiểu được não của hai tên này chứa cái gì ở trong đó nữa.
Không yên phận làm thiên tài, không yên phận theo Đại Đế học võ đi, tự nhiên lại chay sang làm thương nhân vớ vẩn gì đó, còn muốn kiếm thật nhiều tiền.
Cổ Huyền im lặng, Hải Lam Tâm cũng không nói gì, ánh mắt Long Thắng lại đầy ngưỡng mộ, không hổ là người đi ra từ Chân Hư Giới, có lý tưởng như vậy!
"Đi thôi, bán chúng đi, sau đó chia tiền.
Cổ Huyền nói.
"Cổ Huyền, ngươi…"
"Ngươi cái gì mà ngươi, ta với bọn họ là đồng minh, ta không bị bắt, chỉ đang cố ý chờ các ngươi tiến vào thôi.
Cổ Huyền bĩu môi, hưng phấn nói: "Lần này không biết kiếm được bao nhiêu tiền nhỉ? Ta cảm thấy được trước khi trở về, tám mươi phần trăm có thể đột phá trở thành Đế."
Sáu tộc: "…"
Đều là Cổ tộc mà sao ngươi lại có thể độc ác như vậy?
"Thiên Vân Hoàng ở Thần Duyên Chi Địa, mỗi lần ra tay là kiếm được tám ngàn vạn, mỗi lần!" Long Hạo đi ra, kích động nói.
"Tám ngàn vạn?
Mấy người kinh ngạc: "Ở đó kiếm được nhiều tiền như vậy sao?"
"Đúng vậy, Vương Minh Minh tìm được linh dược cấp Đế, hơn nữa rất ổn định, căn bản mỗi lần đều có thu hoạch.
Long Hạo nói.
"Ta nghĩ, chúng ta nhiều người như vậy canh giữ chiến trường Lục Đạo, có hơi không đáng.
Long Hạo lẩm bẩm nói: "Ta dự định đi qua đó, không cùng các ngươi cướp tiền nữa."
"Ta cảm thấy vẫn không nên hãm hại đồng hương nữa, dù sao cũng có kiếm nhiều bằng Thần Duyên Chi Địa đâu?
Cổ Huyền nói: "Với năng lực làm việc của Long Hạo và Lạc Thanh Phong, ta nghĩ làm thế tốt hơn bán đồng hương."
"Thôi cứ làm cả hai đi, chúng ta cứ gài đồng hương của ngươi tiếp, bọn Long Hạo sẽ đi qua kia, nếu gặp việc không chắc chắn có thể mời bản Đế đến giúp.
Hải Lam Tâm nói.
"Được, cứ quyết định như vậy đi.
Long Hạo gật đầu, liếc mắt với Lạc Thanh Phong, lại nói: "Giờ chia tiền trước đã."
Đậu xanh, các ngươi đều sắp kiếm được nhiều tiền rồi, còn quan tâm đến bọn ta nữa sao?
Đi theo Thần Ma đạo tràng, kiếm bộn tiền!
Lời này đã được kiểm chứng vô số lần, phàm là những người xông vào đầu tiên đều kiếm được tiền.
Nhìn bọn Thang Nguyệt Lộ ở Thiên Duyên quốc lúc trước xem, lại nhìn Long Hạo trong Thiên tháp, lại nhìn Vương Minh Minh hiện tại, tất cả đều chứng minh đây là sự thật.
Vì vậy, Long Hạo và Lạc Thanh Phong đến đây, hai đội trưởng tiểu đội hãm hại đồng hương tiến vào Thần Duyên Chi Địa với hy vọng có thể phát tài.
Đúng lúc bắt kịp đợt Lôi Phong tháp lần này, thế là bọn họ lại tiếp tục xuất phát.
Trong Lôi Phong tháp, hai người dứt khoát tìm Vương Minh Minh và Thiên Vân Hoàng: "Bọn ta không hỏi các ngươi làm thế nào để có được cơ duyên, bọn ta chỉ muốn biết nơi này có nguy hiểm hay không?"
"Nguy hiểm là đương nhiên, mười vạn, nói cho ngươi một ít kiến thức cơ bản.
Vương Minh Minh thấp giọng nói.
Long Hạo há hốc mồm, được rồi, đờ mờ ngươi còn ác hơn cả ta!
Sau khi lấy được mười vạn, Vương Minh Minh mới nói: "Vào trong đó, nếu tìm được linh dược cấp Đế gì đó thì đừng vội xông vào. Rất có thể sẽ bị trận pháp cấm chế giết chết, hơn nữa, nếu có người bảo ngươi đi vào ngươi tuyệt đối không được vào."
"Chỉ cần ngươi không đi vào thì sẽ không có nguy hiểm. Những người đó hẳn là bị mắc kẹt không ra được, chỉ cần bản thân không tự tìm đường chết thì sẽ không chết.
Thiên Vân Hoàng nói.
Một người một yêu gật đầu, các võ giả còn lại tỏ vẻ thèm muốn: "Sao các ngươi không hỏi ta, ta chỉ cần một vạn."
Bây giờ, có ít tình huống bọn họ cũng đã rõ rồi, hai tên này trả hai mươi vạn chỉ nhận được chút thông tin cơ bản.
Một người một yêu cũng không hối hận, bọn họ có chủ kiến của riêng mình.
"Có vô số cơ duyên bên trong, hãy chọn một hướng đi và đi thẳng, nhất định có thể có thu hoạch.
Vương Minh Minh nói, đây là gợi ý tốt nhất.
Hai người kia gật đầu.
Ting
Lôi Phong tháp ngừng lại, Vương Minh Minh và Thiên Vân Hoàng dẫn đầu đi ra ngoài.
"Đuổi theo, đi theo Vương Minh Minh và Thiên Vân Hoàng."
Ầm ầm
Đột nhiên, một tấm bia khổng lồ che khuất cả bầu trời hiện ra, thần uy tỏa ra từ Vương Minh Minh đang đứng kiêu hãnh trên tấm bia, nhìn xuống đám võ giả, lạnh lùng cười nói: "Các ngươi thử xem, nếu các ngươi muốn trải nghiệm một chút uy lực của binh khí cấp Đế thì ta cũng không ngại đâu."
Đám võ giả: "…"
Mẹ nó động một tí là thả Đế Bia, ngươi xấu xa, bọn ta không đi theo ngươi.
Đám võ giả đi theo Thiên Vân Hoàng, Thiên Vân Hoàng cũng không để ý đến, thản nhiên nói: "Các ngươi cứ theo đi, nếu có thể lấy được thì coi như ta thua."
"Thiên Vân Hoàng, đây là ngươi nói đấy nhé, nếu bọn ta có đoạt được cơ duyên của ngươi thì cũng đừng trách bọn ta.
Đám Hoàng Giả cười nói.
"Yên tâm, chỉ cần không chiến đấu bằng vũ lực, dựa vào bản lĩnh là được, nếu các ngươi có thể lấy được nó thì nó là của các ngươi.
Thiên Vân Hoàng nói, mà thật ra thì sao cũng được, hắn đã là bán Đại Đế rồi, nếu có dùng vũ lực thì hắn cũng không ngại.
Đám võ giả cười gượng một tiếng, bây giờ cho dù có muốn dùng vũ lực thì bọn họ cũng không đánh lại.