← Quay lại trang sách

Chương 595 Lần ra tay trước dùng để đối phó ai?

Vương Minh Minh lại tìm nữ tử kia, trong tay cầm Trấn Thiên Bi, vẻ mặt cảm kích: "Cảm ơn binh khí cấp Đế của ngươi, ta đã giết chết hai người đó rồi."

"Ngươi giữ đi, sau lưng đối phương nhất định còn có thế lực, ngươi cứ giữ lấy phòng thân, ta cũng yên tâm.

Nữ tử thản nhiên nói, dừng một chút, lại nói: "Ngươi không dùng linh dược cấp Đế à?"

"Dùng rồi, để thần sứ giả luyện đan luyện chế thành thuốc chữa thương, như vậy cũng không ảnh hưởng đến tu vi.

Vương Minh Minh giải thích.

Nữ tử gật đầu: "Như vậy cũng được, linh dược cấp Đế trong dược điền còn có một trăm cây, toàn bộ ta giao hết cho ngươi."

"Ngươi yên tâm ta như vậy sao?

Vương Minh Minh kinh ngạc, đây là một trăm cây linh dược cấp Đế, giao cho đạo tràng thì sẽ được năm nghìn vạn.

"Nếu như ngươi phản bội ta, một tháng sau, ta sẽ tự mình giết ngươi.

Nữ tử thản nhiên nói.

"Ngươi, không phải ngươi không thể ra được sao?

Vương Minh Minh kinh hãi, vị nữ Đế này còn có thể ra tay sao?

"Không thể ra được cũng không có nghĩa là không thể ra tay, nơi này muốn hoàn toàn vây khốn ta ư, còn non lắm, mỗi tháng ta có thể ra tay một lần, nếu không phải trước đó ta dùng rồi thì lần đầu tiên ngươi đến đây đã chết rồi.

Người phụ nữ lạnh lùng nhìn Vương Minh Minh: "Chắc chắn ngươi cũng đoán được tu vi của bản đế đúng không?"

"Đại Đế.

Vương Minh Minh nuốt nước bọt, vẻ mặt kinh hãi.

Người phụ nữ lạnh lùng cười một tiếng, xoay người rời đi: "Ngày mai ta muốn thấy một trăm năm mươi viên Thiên Địa đan, nếu ngươi đưa tới không thiếu một viên thì bản đế sẽ thưởng cho ngươi một cơ duyên."

Vương Minh Minh cầm linh dược rời đi, đối với lời nói của nữ Đế, hắn cũng khá để ý, bắt đầu suy tư: "Ta có phải lừa sai đối tượng rồi không?"

Dưới tình huống bị hạn chế mà Đại Đế còn có thể ra tay mỗi tháng một lần, sức mạnh này e là khiến kẻ khác hoảng sợ.

Nếu biết Thần Ma đạo tràng, vậy có giết mình luôn không?

"Lần nàng ra tay trước đó là để đối phó ai?

Vương Minh Minh mờ mịt, nhưng không dám chậm trễ, vội vàng rời đi, mua đan dược cho nữ Đế, thuận tiện thăng tiến cho bản thân.

"Xem ra phải trở thành Đại Đế trước khi nữ Đế kia phá phong ấn, như vậy mới có thể bảo đảm bản thân có hy vọng sống sót, hoặc là ôm đùi một vị Đại Đế, không được nữa thì chỉ có thể mời tràng chủ.

Vương Minh Minh lẩm bẩm.

Quan trọng nhất là nữ Đế nói sẽ cho hắn cơ duyên, nếu lại là một mảnh dược điền thì sao? Hay là tài nguyên cấp Đế còn lại?

Bản thân đối với nơi thần duyên còn không đặc biệt quen thuộc, nếu muốn sử dụng các tài nguyên ở đây để thăng tiến, chắc chắn sự hướng dẫn của nữ Đế sẽ giúp hắn đi nhanh hơn.

"Mà thôi, chỉ có thể cầu nguyện vị nữ Đế này sẽ không đi ra quá nhanh, để cho ta thời gian thu thập nhiều tài nguyên.

Vương Minh Minh cầm Trấn Thiên Bi rời đi.

"Binh khí cấp Đế này sợ là thứ có thể tìm được ta? Một tháng sau, nếu như cảm nhận được binh khí cấp Đế này thì cũng có thể cảm nhận được ta."

Vương Minh Minh thở dài, vị nữ Đế này rõ ràng không phải là người dễ đối phó, nàng đã không còn là đứa nhỏ như xưa nữa, có dã tâm rồi.

"Ngươi cho rằng chúng ta cứ đi thẳng xuống dưới như vậy ư?"

Trong khu vực của Thần Duyên Chi Địa, sau khi đã xuyên qua rừng rậm mênh mông, băng qua từng ngọn núi cao, Lạc Thanh Phong thấy Long Hạo vẫn sục sôi ý chí chiến đấu như cũ, không nhịn được bèn hỏi.

"Không phải bọn họ đã nói rồi sao? Đi thẳng một đường xuống dưới sẽ có thu hoạch.

Long Hạo nháy mắt nói.

"Ngươi bình thường thông minh lắm mà, sao lúc này lại vờ ngớ ngẩn thế? Lời này có thể là thật sao?

Lạc Thanh Phong bĩu môi.

Long Hạo lắc lắc cái đuôi, nói: "Bọn họ đều tìm như thế. Hơn nữa, ở những chỗ bình thường thì bọn họ đã sớm phát hiện ra rồi. Chúng ta có thể kiếm tiền ở đó được sao?"

"Thế nhưng nếu cứ đi tiếp như vậy thì bao giờ chúng ta mới đứng đầu được đây.

Lạc Thanh Phong thở dài.

"Không sao, chỉ cần có đủ tài nguyên thì sẽ dễ làm thôi.

Long Hạo nói.

"Nếu không thì chúng ta về trước đi. Đến Thần Ma đạo tràng mua ít đồ vật để chuẩn bị có được không?

Lạc Thanh Phong đề nghị.

Long Hạo quả quyết từ chối: "Không cần, trên người ta vẫn còn một số vật phẩm. Hơn nữa chúng ta là ai chứ? Chúng ta là những Vương Giả tài giỏi, đã dẫn đầu trong việc tạo ra... Không đúng, là năng lực kiếm tiền. Như vậy cũng được tính là người nổi tiếng ở toàn bộ Thần Ma đạo tràng này rồi. Chưa kiếm được mấy trăm triệu mà đã trở về rồi sao?"

Da mặt Lạc Thanh Phong co rúm lại. Kiếm đến mấy trăm triệu sao? Dã tâm của ngươi sao lại lớn như vậy chứ?

"Đừng suy nghĩ nữa. Đi nhanh lên. Chúng ta cũng có ưu thế của chúng ta. Người đứng phía sau chúng ta là Hải Lam Tâm, là một vị Đại Đế đó.

Long Hạo nói.

Lạc Thanh Phong nghĩ cũng phải. Lúc đó mới không do dự nữa mà tiếp tục đi đường.

Ở Thần Duyên Chi Địa có vô số sơn phong, rừng rậm, một người, một yêu làm bạn đồng hành với nhau.

Không biết đã đi được bao lâu, cũng không biết đã đi được bao dặm, bọn họ bước vào một nơi hoang vắng, cỏ dại cũng không có, mặt đất là khoảng hoang vu, không có lấy một chút sự sống nào.

"Ta cảm giác rằng cơ duyên của chúng ta đã đến.

Đột nhiên Lạc Thanh Phong nói.

"Nơi này không có chút sinh cơ nào thì có thể có cơ duyên gì đây?

Long Hạo bĩu môi.

"Chúng ta cùng nhau đi trên đường, dù ít dù nhiều gì thì cũng đã gặp được vài con thú hoang, độc trùng. Thế nhưng nơi này lại hoàn toàn không giống như thế. Ngươi không cảm thấy có khác biệt sao?

Lạc Thanh Phong nắm một đống bùn đất trong tay, khẽ nhíu mày nói: "Khí tức của Ma tộc."

"Ma khí ư?

Long Hạo kinh ngạc, cũng thử ngửi một chút rồi gật đầu nói: "Không rõ lắm. Biết thế đã dẫn theo Cổ Hà đến."

"Bây giờ báo cho hắn cũng chưa muộn.

Lạc Thanh Phong đưa tin tức.

Sau đó, hắn dẫn đầu cả bọn hướng về phía trước, bước vào mảnh đất hoang này.

Long Hạo vội vàng đuổi theo, nó cũng muốn biết vì sao nơi này lại có ma khí.

Một người một yêu nhanh chóng tiến vào, phát hiện càng đi vào sâu thì ngược lại, ma khí càng nhạt, cuối cùng thì gần như không còn.

"Chẳng lẽ đi nhầm phương hướng rồi sao?

Hai tên này đều cảm thấy nghi ngờ, nhưng vì cơ duyên nên vẫn kiên trì đi tiếp.