Chương 596 Cơ duyên
Đột nhiên, phía trước có chấn động nhỏ, một luồng ma khí nồng nặc truyền đến, vô cùng thuần khiết. Trước ánh mắt đang khiếp sợ của một người, một yêu, một đoá hoa đen nhánh hiện ra trên cây.
Từng cây hoa đen nhánh quay xung quanh thành vòng tròn, cây hoa rất lớn, cao tới mấy mét, bao phủ vị trí trung tâm.
"Đây là thực vật của Ma tộc. Nó có thể thôn phệ sinh cơ trong vạn dặm.
Long Hạo thấp giọng nói.
"Cổ Hà từng nói rằng hình như loại hoa này gọi là Ma Thần hoa, là linh dược Đế phẩm đó. Một khi được gieo xuống thì nó sẽ hấp thu sinh cơ xung quanh, khiến vạn dặm đất đai trở nên khô cằn. Nếu Ma tộc lấy được thì nó có thể giúp cải biến huyết mạch, thể chất, nâng cao tu vi.
Lạc Thanh Phong kích động nói.
"Thật tốt quá, quả nhiên tìm được cơ duyên.
Long Hạo kích động kêu lớn, nhưng lại không vội vã tiến lên phía trước: "Cẩn thận có Đại Đế trong đó. Chúng ta nghĩ cách lấy những linh dược Đế phẩm kia về tay."
"Đương nhiên là việc này phải để ta.
Lạc Thanh Phong cười đắc ý. Sau đó hắn đánh ra một chưởng, không có chút phản ứng nào, khiến linh dược Đế phẩm bị đả kích kịch liệt, suýt nữa thì bị hủy đi.
"Chẳng lẽ không có cấm chế sao?
Một người một yêu liếc nhìn nhau. Long Hạo lập tức biến hoá ra một cái tay rồi bắt lấy một cây linh dược, kéo nó về phía mình một cách dễ dàng.
"Thật sự không có này.
Long Hạo rất vui sướng vì linh dược Đế phẩm mà hắn thu được.
"Chờ chút đã. Đầu tiên chúng ta đừng kích động. Chúng ta thử lại lần nữa, bọn này giảo hoạt lắm.
Lạc Thanh Phong giữ chặt Long Hạo, sau đó lấy nguyên lực ngưng tụ lại thành cự chưởng, định trừ bỏ từng cây linh dược.
Rất nhanh, tất cả linh dược đều vào tay hắn: "Tổng cộng là năm mươi gốc. Việc này có phải dễ dàng quá không?"
"Quả thật là có chút dễ dàng.
Lạc Thanh Phong thấy nơi linh dược mọc lên này có phần cổ quái. Hắn khẽ nhíu mày, rồi chợt mau chóng rời đi, bắt một con thú hoang tới, dùng nguyên lực khống chế để nó đi vào khu vực mà linh dược mọc lên.
Một người, một yêu vội vàng nhìn chăm chú vào con thú hoang. Chẳng mấy chốc, thú hoang đã tới được khu vực mà linh dược mọc lên, không hề có chuyện gì xảy ra.
"Xem ra, sinh vật sống đi vào được... Mẹ nó!" Lạc Thanh Phong còn chưa nói hết lời, nơi linh dược mọc lên trước đó đột nhiên sụp đổ, con thú hoang lập tức rơi xuống.
"May quá, may mà còn chưa đi qua đó.
Long Hạo cảm thấy vô cùng may mắn.
Xác nhận xung quanh đã không còn nguy hiểm, hai tên này nhanh chóng đi vào cái hố bên cạnh, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc. Cái hố này sâu đến mức không thấy đáy, từ dưới tản ra ma khí nồng nặc.
Bịch
Grao!!!
Đột nhiên, một tiếng vang rất nhỏ, trầm trầm, truyền từ trong động đến. Ngay sau đó lại xuất hiện một tiếng gào thét thảm thiết.
"Ở dưới đáy có thứ gì đó đã giết con thú hoang kia.
Lạc Thanh Phong nói.
"Ê, ta đã giấu ngươi mang theo linh dược Đế phẩm. Ngươi muốn xem qua không?
Long Hạo hô lên một tiếng.
Không có tiếng trả lời, chỉ có ma khí nồng nặc, tựa như bên trong không hề tồn tại sinh vật sống nào vậy.
"Để cho ta thử một chút.
Lạc Thanh Phong nói. Sau đó, hắn bắt đầu đi tiểu. Không sai, chính là đi tiểu.
Tiểu xuống dưới xong, Long Hạo không quên thêm một câu: "Đồ ăn cho ngươi đã có, giờ ngươi uống chút nước đi."
"Grao..."
Tiếng gầm giận dữ vang vọng. Sau đó dừng lại một chút rồi có tiếng mắng chửi truyền đến: "Sâu kiến hèn mọn kia..."
Oanh!!!
Một luồng uy áp cuốn tới. Một người một yêu vội vàng chạy trốn.
Grao!!!
Tiếng rống lại vang lên. Hai tên kia càng chạy nhanh hơn.
Grao...
"Không đúng, tại sao hắn còn chưa đuổi kịp thế?
Lạc Thanh Phong hơi sững sờ, quay đầu nhìn lại. Ở chỗ cửa hang có một bóng đen đang không ngừng gào thét, nhìn bọn hắn như thể là một hung thần ác sát: "Grao!"
"Quả nhiên là hắn bị phong ấn không ra được.
Long Hạo nhếch miệng cười một tiếng: "Đừng kêu nữa, hay là đổi tiếng khác đi, như meo meo hay gâu gâu gì đó."
Bóng đen: "..."
"Ta chính là thần Dạ Ma. Lũ sâu kiến hèn mọn kia, nếu quy phục bản thần thì bản thần sẽ để cho các ngươi sống.
Bóng đen lập tức không kêu nữa, toàn thân lộ ra một luồng khí tức cao cao tại thượng, ra vẻ coi thường một người một yêu kia.
"Bản thần á? Ngươi đã đăng ký chưa?
Long Hạo quẫy đuôi, hỏi với vẻ mặt nghiêm túc.
"Đăng ký gì?
Bóng đen hoang mang. Bây giờ làm thần mà cũng phải đăng ký sao? Hai người này là ai thế? Sao bọn họ cứ nhìn ta như thể ta là kẻ giả mạo vậy?
"Đúng vậy. Chưa ghi danh mà còn muốn làm thần ư?
Long Hạo bĩu môi một cái, khinh thường nói: "Có phải ngươi chính là một tên Đại Đế của Ma tộc, Dạ Ma Đại Đế?"
"Không sai.
Bóng đen nói tự phụ: "Tiểu bối kia, bản Đế mặc dù chưa phải là thần, nhưng trong tương lai nhất định thành..."
"Thành ông nội ngươi ấy. Nào lại đây, để ta phổ cập giáo dục cho ngươi.
Long Hạo cuộn lại thân mình, Lạc Thanh Phong lật một quyển sách ra, Long Hạo bắt đầu nói:
"Ở kỷ nguyên cổ lão hỗn độn..."
"Kỷ nguyên hỗn độn là cái gì?
Dạ Ma Đại Đế cảm thấy mông lung. Vì sao ta lại chưa từng nghe qua nhỉ?
Long Hạo ngừng lại, nhìn hắn với ánh mắt khinh bỉ: "Ngươi bị giam giữ bao nhiêu năm rồi? Sao ngay cả cái này cũng không biết thế? Đừng bảo là ta còn phải nói cho ngươi biết cái gì là Thần giới, Thần giới ra đời như thế nào, giải thích cho ngươi từng tý từng tý một nhé?"
"Thần giới á? Thần giới ra đời như thế nào?
Dạ Ma Đại Đế hoảng hốt. Mình bị trấn áp bao lâu nay, ngoại giới đều đã hiểu rõ về Thần giới rồi sao?