← Quay lại trang sách

Chương 597 Điều kiện

Lạc Thanh Phong xì một tiếng tỏ vẻ khinh thường: "Ngay cả Thần giới mà ngươi cũng không biết, lại còn dám giả mạo là Thần sao?"

Dạ Ma Đại Đế trầm mặc. Thoạt nhìn hai người này cũng chỉ là Vương Giả bình thường, tại sao mỗi lời bọn họ nói ra lại dồn ép người ta như vậy chứ?

Thần giới đã ra đời như thế nào?

Thần giới trông như thế nào?

Bây giờ Dạ Ma Đại Đế đang cảm thấy rất hoảng hốt. Chẳng lẽ hiện tại Chân Hư giới đã bắt tay với Thần giới rồi sao?

"Muốn làm thần thì cần phải đạt được hai điều kiện.

Long Hạo thản nhiên nói.

"Điều kiện gì?

Dạ Ma Đại Đế liền vội vàng hỏi.

"Thứ nhất, trước tiên, chính bản thân phải thành Thần đã. Thứ hai...

Long Hạo nói.

"Đầu tiên là chính bản thân phải thành Thần ư? Nếu ta mà có thể thành Thần thì tại sao lại rơi vào cảnh khốn cùng ở nơi này chứ?

Dạ Ma Đại Đế cười lạnh.

"Đúng là ếch ngồi đáy giếng, ngươi có thể nghe ta nói hết đã được không thế?

Long Hạo tức giận mắng.

Bản Đế là ếch ngồi đáy giếng?

Dạ Ma Đại Đế suýt nữa thì phát điên. Được thôi, các ngươi hiểu rõ về Thần giới, các ngươi chơi ăn gian.

"Đây chỉ là điều kiện cần thôi. Thứ hai là ngươi phải đăng ký. Ngươi cho rằng có thể thành Thần là xong rồi sao? Sau khi thành Thần, nếu không đăng ký trước thì ngươi chỉ là một vị Thần hoang dã. Lúc ấy ngươi mà đi tuyên truyền tín ngưỡng thì sẽ bị đánh chết.

Lạc Thanh Phong nói với vẻ u ám.

"Vị Thần hoang dã ư? Không ghi danh sẽ bị đánh chết sao?

Thần sắc của Dạ Ma Đại Đế vô cùng âm lãnh: "Trên đời này, ai có thể giết Thần chứ?"

"Haizz, chúng ta đi thôi. Đây đúng là một con ếch ngồi đáy giếng. Lại còn hỏi ai có thể giết Thần nữa chứ. Lâu không đi ra ngoài là thành bộ dáng như vậy đó, cứ như thế thì đi ra ngoài được vài phút là bị đánh chết rồi.

Long Hạo lắc đầu.

"Hay là chúng ta gọi một vị Thần đến cho hắn được mở mang kiến thức có được không?

Lạc Thanh Phong nói: "Cái con ếch này thật đáng thương."

Dạ Ma Đại Đế cảm giác muốn phát điên. Ta đường đường là Đại Đế, thế mà lại bị người ta mở miệng một tiếng liền gọi là ếch, mà vấn đề là mẹ nó, ta còn không biết phải phản bác như nào.

"Có bản lĩnh thì các ngươi cứ gọi đi.

Dạ Ma Đại Đế cười lạnh. Hắn cũng không tin thời buổi bây giờ Thần lại là thứ mà hai con sâu kiến kia gọi tới là tới.

"Ô, ngươi sĩ diện đúng không?

Long Hạo vừa trừng mắt, nhìn phía về Lạc Thanh Phong: "Ngươi gọi đi. Ta lại tiểu cho hắn một bãi."

Dạ Ma Đại Đế: "..."

Lạc Thanh Phong vội vàng chạy qua một bên rồi truyền tin qua ngọc bội: "Tràng chủ, đạo tràng có Thần Ma Đại Đế nào trấn giữ không? Con rồng kia có phải của đạo tràng không thế?"

Trước đó, khi bọn họ ở biển cả, Tràng chủ đã cưỡi rồng đến giải quyết mọi chuyện. Sở dĩ Lạc Thanh Phong ngông cuồng như thế không đơn thuần là vì có Hải Lam Tâm đứng sau lưng. Nếu hai người bọn họ chưa đến mức đường cùng, họ thà tìm đến đạo tràng còn hơn tìm Hải Lam Tâm.

Mỗi lần tìm đến đạo tràng là một lần kiếm được tiền, còn mỗi lần tìm đến Hải Lam Tâm là một lần bị chia tiền. Bọn họ tự biết rõ phải tính toàn thế nào.

"Trong vòng nửa canh giờ tới đi. Ta đang chuẩn bị đàm đạo nhân sinh với một vị Đại Đế. Phí thuê mất một trăm vạn nhé. Nể tình nhắc nhở, không thể bán Đại Đế được, trừ phi là hắn tự nguyện.

Giang Thái Huyền trả lời.

"Không thể bán được ư? Vậy thì cứ thuê đi.

Lạc Thanh Phong có chút ngơ ngác, nhưng lại không hề đổi ý. Chẳng phải là một trăm vạn sao, chỉ cần có thể trấn trụ được Dạ Ma Đại Đế thì còn sợ gì không kiếm được nhiều tiền hơn nữa chứ?

"Nửa canh giờ, con ếch kia. Sau nửa canh giờ nữa, ngươi sẽ chết rất khó coi.

Lạc Thanh Phong cười lạnh nói.

"Hừ, mặc dù bản đế bị nhốt nhiều năm, nhưng cũng không phải là người mà hai con sâu kiến các ngươi có thể nhục mạ. Đợi bản đế thoát được..."

Dạ Ma Đại Đế còn chưa nói xong thì đã bị Lạc Thanh Phong ngắt lời nói: "Vừa rồi ngươi tự mình tuyên truyền tín ngưỡng, ý đồ để bọn ta bị ngươi thu phục, là đã trái với quy củ rồi. Ha ha, ta không nói nhiều nữa, chờ sau nửa canh giờ tới thì Thần sẽ đến. Ta chỉ cần nói một câu là ngươi sẽ không còn lại chút cặn nào."

Dạ Ma Đại Đế nhìn bọn họ với vẻ lạnh lùng. Hắn không nói gì nữa. Bây giờ hắn có chút luống cuống. Chẳng lẽ một người một yêu này được tên kia phái tới sao? Thương thế của hắn đã bình phục rồi ư?

Dưới hồ nước, trong cung điện lầu các, Vương Minh Minh buông xuống một trăm năm mươi viên Thần Ma đan, lấy được một phần bản đồ.

"Có được bản đồ này thì Trấn Thiên Bi chính là chìa khoá để mở ra một trong những kho báu của bản đế. Tất cả mọi thứ ở nơi đó đều là của ngươi. Đương nhiên, trước tiên ngươi phải học được cách giải trừ cấm chế.

Một nữ tử trong cung điện đưa tới một quyển sách: "Chờ ngươi có được kho báu thì hãy đưa cho bản đế vài viên Thiên Địa đan."

"Đại Đế yên tâm. Vương Minh Minh ta sẽ không để cho ngài thất vọng.

Vương Minh Minh nói với vẻ kiên định.

"Ngươi đi đi.

Nữ tử ở cung điện khoát tay rồi nói.

"Phải rồi. Ta vẫn chưa biết danh xưng của Đại Đế.

Vương Minh Minh vội vàng hỏi.

"Ngươi không cần biết đâu.

Nữ tử trong cung điện hừ lạnh một tiếng rồi quay người rời đi.

"Ta lừa đã lâu như vậy thế mà ngay cả cái tên cũng không nói. Thôi thế cũng tốt. Tràng chủ có tới thì cũng không cần biết tên ngươi.

Vương Minh Minh bĩu môi. Tất nhiên bản thân mình trong mắt của Nữ Đế kia thật chẳng đáng là gì.

Cũng đúng thôi, nếu có thể dễ dàng tiếp cận như vậy thì Nữ Đế này đã không phải là Nữ Đế rồi.