← Quay lại trang sách

Chương 605 Tới đạo tràng

Tin tức của đám Dương Tử Lăng, Ngọc Linh Lung cũng làm những người còn lại phải chấn động. Mặc dù thu nhập của bọn họ không phải quá cao, nhưng bọn họ chỉ toàn ngồi thu tiền mà tài sản vẫn ổn định.

Hiện tại mới chỉ là giai đoạn khai phá. Chờ đến lúc Tây Vực đã thật sự hoàn thành kiến thiết và đi vào hoạt động thì không chỉ có chút tiền ấy thôi đâu.

Sau trò lừa đảo của bọn họ ở Thần Duyên Chi Địa, bọn họ một lần nữa trở lại giai đoạn không kiếm được tiền như trước kia. Vậy mà bọn Dương Tử Lăng và Ngọc Linh Lung vẫn liên tục không ngừng kiếm tiền, sớm muộn cũng hơn bọn họ.

Chớp mắt đã qua ba ngày.

Trong Thần Duyên Chi Địa, y phục đăng quan và vương miện lưu ly lấp lánh ánh vàng. Long phượng bay lượn quanh thân. Hàn khí tràn ra ngoài. Lầu các, cung điện, thậm chí cả hồ nước cũng đều bị đóng băng.

"Nữ… nữ Đế.

Vương Minh Minh lạnh đến run rẩy, tê dại. Vị nữ Đế này đã xuất quan.

Nữ Đế cưỡi mây bay lên, băng qua thiên địa. Ngàn vạn Thần văn chấn động, cấm chế tái khởi vì muốn trấn áp nữ Đế lần nữa.

"Hôm nay, ai cũng không thể ngăn cản bản đế!"

Một giọng nói thanh lãnh vang vọng. Nàng ta vừa nhấc bàn tay lên đã xuất hiện luồng sáng lạnh lẽo lấp lánh. Long phượng tề minh. Trấn Thiên Bi chấn động thoát khỏi tay Vương Minh Minh rồi lao đến oanh kích cấm chế: "Nhất Lũ Yên Tuyết Chú Kim Sanh!"

Nàng ta vừa nhấc bàn tay lên thì đã xuất hiện thần quang bùng nổ. Quy tắc Đại Đế hiển hóa, hư không băng liệt. Không nghi ngờ gì nữa, đây chính là uy áp của Đại Đế đỉnh phong.

Ầm ầm!!!

Sau một tiếng nổ, cấm chế đã lập tức bị phá bỏ. Băng Tuyết Đại Đế Yên Tuyết Hàn cuối cùng cũng phá được phong ấn, ra khỏi cấm chế lao tù này.

"Vương Minh Minh.

Yên Tuyết Hàn nhìn Vương Minh Minh với ánh mắt lạnh lẽo, thần thái băng lãnh.

"Ha ha.

Vương Minh Minh cười một tiếng khô khốc. Hai chân đang run lẩy bẩy, vô cùng sợ hãi!

"Dẫn bản đế tới gặp tràng chủ rồi ngươi sẽ có vô số phần thưởng.

Yên Tuyết Hàn lạnh giọng nói một câu. Một linh dược có ánh sáng bao quanh rơi xuống trước người Vương Minh Minh.

Linh dược Đế phẩm!

Vương Minh Minh mở to hai mắt nhìn. Mẹ nó, ngươi còn có thứ này ư? Không phải đã bị ta lừa lấy tất cả rồi sao?

Cao tay thật, cao tay quá.

Vương Minh Minh ngàn tính vạn tính, nhưng không tính tới việc nữ Đế lại giàu có như thế, còn có cả linh dược Đế phẩm. Nhìn trang phục mà nàng ta đang mặc thì đoán chí ít cũng phải là Hoàng binh.

Cuối cùng, Vương Minh Minh dẫn đường cho nữ Đế đi vào tháp Lôi Phong, tới Thần Ma đạo tràng.

"Vị này là ai thế?"

Cách ăn mặc của nữ Đế quá chói mắt, lại còn rất lạ. Những võ giả này vừa nhìn đã nhận ra sự khác biệt. Không phải Vương Minh Minh này phát tài rồi sao? Tại sao không mang tiền về mà lại dẫn theo một người nữa tới thế?

Đại Đế thì không được thu mua rồi. Chẳng lẽ nữ nhân này lại là Vương Giả, hoặc Hoàng Giả do Vương Minh Minh bắt được ư?

Thế nhưng dựa vào thực lực của Vương Minh Minh thì chắc chắn là không có khả năng này rồi.

Yên Tuyết Hàn không để ý đến những võ giả này. Nàng ta vẫn nhắm mắt dưỡng thần.

Hiện tại Vương Minh Minh cũng không có tâm trọng mà nói chuyện. Bây giờ hắn đang rất sợ hãi. Sau khi gặp Tràng chủ rồi, liệu Nữ Đế này có làm thịt hắn, sau đó cướp đi linh dược không nhỉ?

Chẳng mấy chốc đã tới Thần Ma đạo tràng.

Vương Minh Minh dẫn theo nữ Đế đi vào Thần Ma đạo tràng, nhưng lại không gặp được Giang Thái Huyền: "Tràng chủ đâu?"

"Tràng chủ đã phân phó, các ngươi hãy đi tới Thanh Nguyệt thành. Tràng chủ đang chờ các ngươi ở nơi đó.

Lưu Thanh nói.

Hai người vội vàng đi sang bên đó. Giang Thái Huyền đã bày xong nước trà từ lâu. Thế nhưng chỉ có hai chén trà, không có của Vương Minh Minh.

Vương Minh Minh nhìn Giang Thái Huyền với vẻ cảm kích: "Tràng chủ, ta đi trước đây."

Cùng đợi một chỗ với nữ Đế thì thực sự áp lực quá lớn, sợ rằng lúc nào nàng ta cũng có thể cho hắn một bạt tay, và thế là tất cả đều xong đời. Hành động này của tràng chủ rõ ràng là để hắn rời đi.

Nữ Đế không nói nhiều lời, nhìn Giang Thái Huyền: "Tràng chủ, ngươi tìm ta có chuyện gì?"

Giang Thái Huyền tốt bụng như vậy, để cho nàng phá phong, còn tiết lộ cho nàng ta cơ duyên. Tất nhiên là làm gì có đĩa bánh từ trên trời rơi xuống như thế, chắc chắn hắn có mục đích riêng. Nữ Đế hiểu rất rõ vấn đề này.

"Ta là một thương nhân.

Giang Thái Huyền mỉm cười, nói: "Ta nhìn thấy cơ hội buôn bán trên người ngươi. Có thể sẽ kiếm đươc nhiều tiền đó."

"Thương nhân ư?

Nữ Đế cảm thấy hoang mang. Không phải ngươi có quan hệ gì đó với Thần ư? Tại sao lại thành thương nhân rồi? Chẳng lẽ giống như Vương Minh Minh, là thi nhân, hay là luyện đan sư?

"Trước tiên, Đại Đế có thể đi một vòng quanh đạo tràng để hiểu rõ Thần Ma đạo tràng ta đang bán cái gì.

Giang Thái Huyền nói.

Yên Tuyết Hàn chần chờ một lát, nhưng rồi cũng đứng dậy đi vào đạo tràng. Tây Môn mập mạp đã chờ từ lâu. Hắn lập tức bận bịu giới thiệu thương phẩm của đạo tràng cho nàng ta.

Qua nửa ngày, Yên Tuyết Hàn đi ra với vẻ mặt hốt hoảng: "Từ thượng cổ đến hiện tại mới bao lâu mà thế giới đã biến đổi lớn như vậy? Có phải bây giờ Đại Đế đã đi đầy trên mặt đất rồi không?"

"Yên tâm. Không tới mức kinh khủng như ngươi nói đâu. Bởi vì cả thế giới này đều rất nghèo.

Giang Thái Huyền tỏ vẻ khinh thường.

Cả thế giới đều rất nghèo ư?

Yên Tuyết Hàn kinh ngạc. Vừa rồi nàng ta có trao đổi cùng Tây Môn mập mạp trong Thần Ma đạo tràng nên biết nghèo có ý gì.

Giang Thái Huyền lật cổ tịch ra, nói với giọng bất mãn: "Những Đại Đế cổ lão này của các ngươi đã đào bảy tám phần nguyên tinh, tự mình nhặt hết tài nguyên tốt. Bây giờ làm gì còn tài nguyên tốt để khai phá chứ?"

Đổ lỗi cho ta sao? Bọn ta cũng cần tài nguyên để trở thành Đại Đế mà. Yên Tuyết Hàn không cam lòng.

"Ta có một mơ ước.

Giang Thái Huyền nghiêm túc nói: "Mong sao người trong thiên hạ đều như rồng. Mong sao người già có chỗ nương tựa. Trai tráng có công ăn việc làm. Thiếu niên có tài năng. Người goá bụa cô đơn, người tàn phế đều được nuôi dưỡng. Từ đó tạo nên một thế giới hài hòa."

Nữ Đế ngây ngốc. Ngươi chắc chắn là không phải đang nói đùa ta chứ? Ngươi có biết Tây Môn mập mạp nói thế nào về ngươi không? Hắn nói ngươi là một tên đại bịp, đối với ai cũng thế. Giờ ngươi lại nói với ta giấc mộng của ngươi là tạo nên một thế giới hài hòa sao?

"Nhưng có điều, ta là một thương nhân, ta không muốn can thiệp vào sự phát triển của thế giới, nên để chính các ngươi làm thì hơn. Nếu không thì ta có khác gì mấy tên Đại Đế tà ác kia chứ?

Giang Thái Huyền nói một cách ngay thẳng: "Tất cả sự phát triển này đều nằm trong tay các ngươi, ta không hề can dự."

Yên Tuyết Hàn tỏ vẻ nghi ngờ: "Hay là thì cho bản đế đi điều tra xem sao có được không?"

"Khụ, có một vài trường hợp ngoại lệ.

Giang Thái Huyền vội ho một tiếng, nói: "Chúng ta đừng để ý đến những chi tiết này nữa."