Chương 604 Tự truyện
Giang Thái Huyền đang xem xét cổ tịch. Trong cổ tịch có rất nhiều bí mật, hơn nữa còn đều là những thứ hắn cần có, ví dụ như thuở thiên địa sơ khai có Thần giáo hóa chúng sinh. Hắn rất có hứng thú đối với vị Thần này.
Ngọc bài truyền âm sáng lên, Vương Minh Minh đưa tin tức tới: "Tràng chủ, nữ Đế muốn mời ngài đến một lát."
Giang Thái Huyền khẽ nhíu mày. Tại sao nữ Đế này lại muốn liên lạc với hắn thế?
Không chần chờ, Giang Thái Huyền lập tức cưỡi mây tới.
Ở chỗ nữ Đế, Giang Thái Huyền quan sát tượng Thần. Trong lòng hắn có chút suy nghĩ.
"Tràng chủ, chắc chắn ngươi đã hiểu rõ ý tứ của bản đế.
Yên Tuyết Hàn nói với vẻ thanh lãnh.
"Lấy sức mạnh của tín ngưỡng đổi lấy Thiên Địa đan ư?
Giang Thái Huyền khẽ cười nói.
"Không sai. Bản đế không biết Thiên Địa đan được luyện chế như thế nào. Thế nhưng sức mạnh của tín ngưỡng đủ để đổi lấy linh dược Đế phẩm trân quý chứ?
Yên Tuyết Hàn hỏi.
Bức tượng Thần này là chính nàng tích lũy sức mạnh tín ngưỡng để tạo nên. Bởi vì bị vây khốn nên mới không có cách nào sử dụng được. Hôm nay nàng ta lợi dụng Vương Minh Minh nên mới lấy ra được.
Giang Thái Huyền lập tức tiếp nhận sức mạnh tín ngưỡng, rồi lãnh đạm nói: "Hai trăm viên."
Đây là giá cả mà hệ thống đưa ra. Hơn nữa, sức mạnh tín ngưỡng có giá trị rất kinh khủng. Một điểm thôi đã có giá trị đến mười nguyên tệ. Tượng Thần này là thứ trung gian lưu trữ sức mạnh tín ngưỡng nên có chừng hai trăm vạn điểm.
"Đa tạ tràng chủ. Trong vòng ba ngày, bản đế sẽ tự mình đến tìm ngươi.
Yên Tuyết Hàn vui mừng.
"Sau đó sẽ có người đưa Thiên Địa đan tới. Bản tràng chủ đi trước đây.
Giang Thái Huyền quay người rời đi.
Vương Minh Minh: "..."
Tràng chủ, chúng ta mới là cùng một bọn cơ mà. Tại sao ngươi lại giấu giếm ta rồi cấu kết với nữ Đế thế? Trong lòng Vương Minh Minh rất ấm ức.
"Yên tâm đi, chờ bản đế xuất quan sẽ có vô số phần thưởng.
Nữ Đế nói.
Vương Minh Minh cười khan một tiếng. Mẹ nó, ngươi không giết ta là ta đã cảm kích ngươi lắm rồi.
Giang Thái Huyền trở lại đạo tràng, sai Pháp Hải độ hóa ba tên Hoàng Giả rồi mang theo hai trăm viên Thiên Địa đan giao cho nữ Đế. Nữ Đế cũng tuyên bố sẽ bế quan.
Về phần Vương Minh Minh, hắn bị câu nói của nữ Đế hù cho sợ hãi. Hắn ngoan ngoãn chờ trên cây cầu gãy, không dám bước chân ra ngoài.
"Hối hận quá. Mình đã sớm biết tràng chủ là cái bẫy rồi, thế mà vì sao mình còn muốn thỉnh giáo hắn chứ?
Vương Minh Minh nhún vai, ngồi trên cây cầu gãy nhìn nước hồ. Hay là thừa dịp nữ Đế bế quan, mình tự chết đuối trước cho xong?
Bọn Long Hạo còn đang trộm mộ một cách vui sướng. Thiên Vân Hoàng không để ý đến Hỏa Ngục Đại Đế mà đi thẳng tới chỗ sâu tìm tài nguyên. Nơi đó có cấm chế, bây giờ phía đạo tràng lại không thu Đại Đế, thế nên hiển nhiên việc đi tìm Hỏa Ngục Đại Đế là tốn công vô ích.
Ba ngày này, người tràn vào khu vực Thần Duyên Chi Địa càng ngày càng nhiều. Tất cả đều là vì Thiên Vân Hoàng, không đúng, là vì bị Thiên Vân Đại Đế làm cho chấn kinh. Đi vào khu vực Thần Duyên, lúc ra đã thành Đế. Còn chỗ nào có thể kiếm được nhiều hơn nơi này nữa chứ?
Kết quả là tất cả đều không thèm đi hại Dị tộc nữa. Vị Đại Đế Hải Lam Tâm này cũng đích thân đi thẳng tới khu vực Thần Duyên Chi Địa.
Lừa cái mẹ gì, nhiều người chia tiền còn không nói, vấn đề là bọn họ có thể kiếm được nhiều như Thiên Vân Hoàng và Vương Minh Minh à?
"Long Hạo, Lạc Thanh Phong, các ngươi ở đâu thế. Bản đế và bọn Cổ Huyền tới tìm các ngươi đó.
Hải Lam Tâm phát tin tức ra. Đáng tiếc là không có ai trả lời: "Chẳng lẽ là gặp nguy hiểm rồi sao?"
"Nguy hiểm ư? Ta hiểu rõ hai người này nhất.
Cổ Huyền cười lạnh một tiếng, nói: "Rõ ràng là kiếm được khoản lời lớn, không muốn chia tiền cho chúng ta nên mới cố ý không để ý đến chúng ta."
"Mẹ nó, không thể nhịn được chuyện này, quên chuyện bái huynh đệ rồi sao?
Hổ Hoàng và Cực Võ Hoàng lập tức nổi giận, chúng ta đã kết bái huynh đệ rồi cơ mà.
"Tràng chủ, bọn ta muốn được phong Vương.
Dương Tử Lăng và Ngọc Linh Lung tiến tới, trên mặt tràn đầy vẻ kích động.
"Tìm Lưu Thanh ấy.
Giang Thái Huyền cười nhạt nói: "Chúc mừng hai vị đã tu thành chính quả."
"Tất cả những điều này đều nhờ may mắn được tràng chủ chỉ dẫn.
Dương Tử Lăng cười nói.
Bây giờ các nàng đã nắm Tây Vực trong tay, nhờ sai người của Tây Vực trồng dược liệu và khai thác một ít khoáng mạch nên kiếm được không ít tiền.
"Mở một ít khoáng mạch thôi. Trước kia khoáng mạch nguyên tinh đã bị khai thác cạn kiệt đó.
Giang Thái Huyền nhắc nhở.
"Tràng chủ yên tâm. Hiện tại bọn ta chủ yếu trồng trọt dược liệu và lương thực.
Ngọc Linh Lung nói.
"Ghen tỵ ghê. Bọn họ chẳng làm gì mà cũng kiếm được nhiều tiền như vậy.
Một đám người đố kỵ đến đỏ ngầu cả mắt.
Bọn họ bày đủ loại bẫy, làm đủ trò bất chính nhưng tất cả tiền kiếm được còn không bằng hai người này.
"Mấy ngày nữa sẽ có một vị khách đến đây. Các ngươi có thể thỉnh giáo nàng ta.
Giang Thái Huyền ngẫm nghĩ rồi nói.
"Thỉnh giáo ư? Tràng chủ, chẳng lẽ còn có người kiếm được nhiều tiền hơn cả ngươi sao?
Dương Tử Lăng và Ngọc Linh Lung nói với vẻ kinh ngạc.
Giang Thái Huyền lắc đầu: "Không phải. Thân phận nàng ta tôn quý, là ngọn gió đưa Chân Hư giới phát triển như chong chóng trong tương lai."
"Hả? Bọn ta tò mò quá, người nào mà lại được tràng chủ tôn sùng như thế?
Ngọc Linh Lung và Dương Tử Lăng đồng thanh nói.
"Đến lúc đó các ngươi sẽ biết thôi. Các ngươi hãy đột phá đi.
Giang Thái Huyền quay người rời đi, tiếp tục xem một quyển sách. Đây đều là ghi chép liên quan tới Băng Tuyết Đại Đế Yên Tuyết Hàn, cũng có thể coi là một cuốn tự truyện.
"Băng Tuyết Đại Đế Yên Tuyết Hàn. Xưa kia, khu vực cực tây là đế quốc của vị Thần Băng Tuyết - Đại Đế đỉnh phong. Nàng ta đã thu nạp được dược liệu của toàn bộ quốc gia, từng áp đảo những người cùng thế hệ. Vô số Đại Đế đã bại trong tay nàng ta."
"Trong tay nàng ta có vô số tài nguyên. Trong đó có không ít linh dược và tài nguyên Đế phẩm. Nàng ta còn luyện chế Đế binh Trấn Thiên Bi. Đây là Đế phẩm đỉnh phong, và pháp bảo sở hữu sức mạnh gần với Thần khí nhất.
Giang Thái Huyền xem sách. Có một điểm mà hắn chú ý nhất: "Băng Tuyết Đại Đế còn là một người có khả năng nâng cấp linh dược, am hiểu về việc trồng trọt linh dược Đế phẩm."
"Tài nguyên ở Chân Hư giới càng ngày càng ít đi.
Giang Thái Huyền thở dài. Sau này, toàn bộ thế giới đều không còn tiền nữa. Thế thì mình còn kiếm tiền kiểu gì?
Giang Thái Huyền suy tư. Cả thế giới đều cố gắng trồng trọt, sản xuất. Như thế mới có thể tế thủy trường lưu. Quan trọng hơn nữa là hoàn thành mộng tưởng vĩ đại của hắn.