Chương 659 Bẫy trong bẫy
Chiến thuyền Thiên Long lao vun vút về phía trước, mấy vị Đại Đế đồng loạt ra tay điều khiển chiến thuyền, sau lại điều động năng lượng phép tắc của Đại Đế để đẩy tốc độ di chuyển của chiến thuyền lên cực hạn.
Qua một hồi, Huyền giới đã xuất hiện ngay trước mắt mọi người, ngay cả Giang Thái Huyền cũng có hơi sốt sắng: "Hy vọng thành Thần đây rồi."
Sau khi tiến vào Huyền giới, tốc độ của chiến thuyền dần chậm lại, phi hành viên tập sự đổ đầy mồ hôi. Lần này có không ít Đại Đế tới đây, mong là sẽ không có chuyện gì xảy ra, nếu không chứng nhận phi hành của hắn sẽ bị tịch thu mất.
Ầm
Chiến thuyền Thiên Long tiếp đất an toàn, phi hành viên thấy vậy bèn thở phào nhẹ nhõm, Thú Ma Đại Đế cũng hết căng thẳng, hắn nhảy khỏi chiến thuyền, bỏ lại một câu rồi tự rời đi trước: "Bản đế đi trước đây."
Giang Thái Huyền cũng xuống thuyền, hắn nhìn quanh quất khắp nơi, chỉ thấy toàn đất là đất: "Các ngươi có biết chỗ nào thích hợp để bản tràng chủ mở đạo tràng không?"
"Có, có chứ.
Hứa Trường Không vội đáp: "Tràng chủ, bọn ta có một chỗ ổn áp lắm, ta dẫn ngươi đi."
Giang Thái Huyền gật đầu, sau đó gửi tin nhắn cho Ứng Minh Nguyệt: "Bản tràng chủ tới Huyền giới rồi, ngươi đang ở đâu?"
"Ngươi nói địa điểm đi, ta tìm ngươi.
Ứng Minh Nguyệt nói.
"Chờ ta mở đạo tràng trước đã.
Giang Thái Huyền trả lời rồi đi theo nhóm Hứa Trường Không.
Ngự không phi hành một lúc ba người mới tới trước một khu rừng.
"Tràng chủ, ngươi thấy nơi này thế nào? Non xanh nước biếc, không khí trong lành, lúc rãnh còn có thể vào rừng săn huyền thú, chén một bữa no nê.
Hứa Trường Không nói.
"Mẹ nó, ngươi giỡn mặt với ta đó hả? Ở đây chả có ma nào lui tới, ta mở đạo tràng ở đây làm gì?
Giang Thái Huyền bực bội nhìn hai người: "Các ngươi sợ bản tràng chủ mở cửa đạo tràng rồi thì các ngươi không kiếm được tiền đúng không?"
Hai người cười gượng: "Tràng chủ cứ du di chút đi mà, cũng đâu phải không có ai ở đây đâu, cách đây một dặm có một tòa thành trì đó thôi, chỗ này là địa bàn của huyền thú, nhiều người tới đây lịch luyện lắm."
Nhắc thấy Giang Thái Huyền vẫn sầm mặt, Hứa Trường Không thấp giọng lên tiếng: "Với lại có truyền thuyết nói chỗ này có bảo tàng."
"Truyền thuyết gì?
Giang Thái Huyền hơi nhíu mày.
"Một ngàn năm trước, nơi này không phải là địa bàn của huyền thú mà là thủ đô của Cổ Quốc. Nhưng không biết vì sao Cổ Quốc đó lại bị tiêu diệt chỉ trong một đêm, mà bảo tàng nọ cũng đã bị chôn vùi ngay tại chỗ này, nên có rất nhiều người tìm nó.
Hứa Trường Không đáp.
"Tìm cả ngàn năm rồi cũng không thấy, vậy mà tới giờ vẫn còn người kiếm nó à? Bọn họ ngốc thế ư?
Giang Thái Huyền cười lạnh.
"Bây giờ cũng ít người tìm lắm, nhưng mà người đến đây rèn luyện lại nhiều, với lại chỗ này cách tông môn không xa, gần đây nhất thì có Huyền Lâm tông, cũng chỉ tầm mười dặm thôi.
Hứa Trường Không tiếp tục.
Giang Thái Huyền hơi cau mày rồi thở dài: "Thôi, bản trành chủ sẽ mở đạo tràng ở đây. Nhưng nếu bản trành chủ muốn khắp thiên hạ đều biết Thần Ma đạo tràng thì với thủ đoạn của ta, các ngươi chẳng táy máy được gì đâu."
"Đa tạ tràng chủ, đa tạ tràng chủ.
Hai người mừng rỡ, rối rít cảm ơn.
Giang Thái Huyền nhíu mày bày truyền tống trận thần cấp trung cấp, hắn phất tay, kim quang chợt lóe, lại thêm một Thần Ma đạo tràng xuất hiện.
"Tạm biệt tràng chủ.
Diệp Đạo và Hứa Trường Không chạy tót đi, hai người cười trộm: "Tràng chủ tin người thật, truyền thuyết cả ngàn năm rồi, ai biết được là thật hay giả."
Giang Thái Huyền liếc nhìn bóng lưng hai người, hắn thở dài: "Đúng là nhiều trò thật."
Ngao Bính tán thành: "Đồng ý."
"Lúc nãy ngươi nói truyền thuyết là thật, chỗ đó vẫn còn một người sống sót?
Giang Thái Huyền nhìn Ngao Bính.
Từ lúc hai người bọn Diệp Đạo nói về chuyện này thì Ngao Bính đã đi điều tra thực hư và truyền âm cho hắn, nói hắn biết kết quả.
"Ừ, bị một ngọn núi nhỏ đè lên. Nằm sâu bên dưới tầm trăm mét có một cung điện, bên trong bày một chiếc hòm, trong đó còn một người sống, tu vi khoảng bằng Trường Sinh, ta thấy cách ăn vận không tệ, là một thiếu niên, qua cả ngàn năm vẫn không thay đổi gì. Trên người y có một miếng ngọc bội Đế phẩm, có cấm chế Đế phẩm.
Ngao Bính bĩnh tĩnh trần thuật.
"Ta dám chắc y giàu lắm đây, chôn cả một ngàn năm rồi vẫn không chết, lại còn chẳng thay đổi gì. Nếu không phải Đại Đế thì chắc chắn phải cực kỳ giàu mới có thể nương nhờ bảo vật mà sống tới tận bây giờ!" Giang Thái Huyền lẩm bẩm.
Đối với một võ giả, một ngàn năm không hề dài, sau khi tiến vào cảnh giới Trường Sinh thì hầu như tuổi thọ của ai cũng trên ngàn tuổi cả. Nhưng bị chôn khư khư dưới đất, lại còn bày cấm chế mà có thể sống tới tận giờ thì chắc chắc không phải là chuyện mà một Trường Sinh có thể làm.
"Ứng Minh Nguyệt, ta đang ở chỗ này, ngươi mau qua đây. Có chuyện tốt muốn giới thiệu cho ngươi này.
Giang Thái Huyền nói.
"Được, tràng chủ.
Ứng Minh Nguyệt trả lời một câu rồi không nói nữa.
Một khắc sau, nguyệt quang xuất hiện, trăng tròn treo lơ lửng giữa trời, Ứng Minh Nguyệt ngự không tới, nhưng sắc mặt trông có vẻ trắng bệch.
"Ngươi bị thương?
Giang Thái Huyền nhíu mày.
"Chuyện nhỏ thôi, đây là tin tức ngươi muốn.
Ứng Minh Nguyệt lạnh nhạt nói: "Ngươi có chuyện tốt gì muốn giới thiệu cho ta?"
"Đằng sau khu rừng này có một tòa núi nhỏ, sâu trong lòng đất tầm trăm mét có một người cực kỳ giàu, ngươi có thể đào hắn lên.
Giang Thái Huyền thì thào.
Ứng Minh Nguyệt hơi sửng sốt, rồi giật mình hỏi vặn: "Tràng chủ muốn ta trộm mộ à?"
"Không, không, tên nhà giàu đó còn sống, ngươi có thể đào hắn lên rồi đòi tiền công cứu mạng, sẵn tiện chỉ điểm cho hắn, giúp hắn bước lên con đường quật khởi.
Giang Thái Huyền đáp.
"Còn sống?
Ứng Minh Nguyệt lại càng kinh ngạc: "Thế ai chôn hắn? Chắc không phải tràng chủ chôn rồi bắt ta đào lên, chơi trò bẫy trong bẫy đâu nhỉ?"
Giang Thái Huyền: "…"
Đờ mờ rốt cuộc hình tượng của ta trong lòng các ngươi đã thành cái dạng gì rồi thế? Bẫy trong bẫy? Ta là người như thế hả?!
Ngao Bính quay đầu đi, hắn sợ hắn cười ra tiếng, tràng chủ sẽ xử hắn mất.