Chương 660 Ngươi là ai?
Giang Thái Huyền hít sâu một hơi mới cắn răng nói: "Ta nói lần cuối cùng, không phải ta chôn! Chuyện chỉ đơn giản là có một tên nhà giàu bị chôn, ngươi đi cứu hắn!"
Ứng Minh Nguyệt lại bình tĩnh lên tiếng: "Ta cứ cảm thấy có khả năng là ngươi chôn."
"Ta…" Giang Thái Huyền đỡ trán: "Thôi thôi, vậy ngươi có đi hay không? Chẳng phải ngươi bị thương à? Ngươi có thể mượn tay hắn báo thù, chúng ta có thể vờ ra vẻ cao thượng một tí để lừa hắn, bảo hắn bái ngươi làm thầy, sau đó hắn sẽ lên núi đao xuống biển lửa vì ngươi."
"Bái ta làm thầy? Lên núi đao xuống biển lửa vì ta?
Ứng Minh Nguyệt trầm tư, có thể làm như vậy thiệt ư? Nhưng mà thực lực ra không cao đến thế!
"Yên tâm, ngươi đừng lo về vấn đề thực lực, tên đó của chỉ mới tới Trường Sinh thôi. Ngươi thử nghĩ xem, ngươi cứu được tên nhà giàu là hắn, lại còn nhận hắn làm đồ đệ, tới lúc đó thứ của đồ đệ chẳng lẽ lại không thuộc về ngươi à? Dùng tiền của hắn để nâng cao thực lực, đây là cách để chúng ta cùng nhau phát triển Chân Hư giới!"
Cách để phát triển Chân Hư giới? Ngươi lại giở trò bốc phét nữa đấy à?
Lòng Ứng Minh Nguyệt sáng như gương, nhưng vừa nghĩ tới bản thân có thể nâng cao thực lực bèn đáp ứng: "Có điều gì cần chú ý không?"
"Sau khi để Ngao Bính ra tay hỗ trợ phá cấm chế, ngươi có thể dễ dàng đào hắn lên.
Giang Thái Huyền nói.
"Còn phải thuê Ngao Bính đại nhân?
Ứng Minh Nguyệt không vui, tiền thuê Ngao Bính đắt lắm.
"Giảm giá cho ngươi một lần, mười vạn điểm Thần Ma.
Giang Thái Huyền bảo.
"Cái tên bị chôn kia giàu đến thế thật à?
Ứng Minh Nguyệt do dự hỏi. Bây giờ đối với nàng mà nói thì mười vạn điểm Thần Ma tuy không nhiều, nhưng cũng là một khoản tiền lớn, nó đáng giá tận mười viên Thần Ma đan ấy chứ.
"Cả ngọc bội trên người cũng là Đế phẩm.
Giang Thái Huyền trầm giọng.
"Đây là một nghìn viên Huyền thạch, rồi gộp hết số Huyền thạch của ta vào luôn.
Ứng Minh Nguyệt không hỏi nhiều nữa mà lập tức đưa tiền, chỉ cần lấy được miếng ngọc bội Đế phẩm kia là nàng đã lời một mớ rồi.
Giang Thái Huyền gật đầu rồi nhận lấy toàn bộ Huyền thạch, hắn tán thưởng: "Úi chà, vừa đủ ba ngàn vạn điểm Thần Ma."
"Ngươi bán đạo cảnh Vương Giả cho ta trước, với lại số linh khí Tiên Thiên cần thiết, ta muốn thành Vương.
Ứng Minh Nguyệt nói.
"Đừng gấp thế, ngươi cứ đột phá ngay trước mặt tên nhà giàu kia cho hắn bất ngờ, ta sẽ cho ngươi mượn thần khí của ta.
Giang Thái Huyền bảo.
"Đa tạ tràng chủ.
Ứng Minh Nguyệt ngẫm nghĩ, sau đó gật đầu đồng ý với lời đề nghị của Giang Thái Huyền. Nàng mang theo Ngao Bính tiến vào khu rừng chuẩn bị đào tên kia ra.
"Ngốc chết đi được, tên đó chả thể nào bị chôn chết đâu!" Giang Thái Huyền cười lạnh, nghênh tiếp một vị thiên tài mới ra đời, ờm, cứ coi như lại có thêm một tên rách việc vậy.
Trong khu rừng cũng có không ít võ giả đang săn bắt Huyền thú, nhưng lại chẳng có ai chú ý tới ngọn núi nhỏ kia. Đó thật chất chỉ là một tòa núi nhỏ bình thường đặt bố trí một cấm chế dưới lòng đất, vậy nên đã qua nghìn năm nhưng vẫn không có kẻ nào phát hiện dưới lòng đất có chôn một người.
Ầm ầm
Grao
Không bao lâu sau, phía sau núi chợt chấn động, ngọn núi bị một luồng kim quang chém nứt toác, tiếng thú gầm vang lên, uy áp mênh mông trải dài khắp tứ phía khiến tất cả các võ giả đang ở đó sợ xanh mặt. Là tiếng của Huyền thú đỉnh cấp, bọn họ đánh không lại.
"Cấm chế đã bị phá, những chuyện còn lại ngươi tự lo đi."
Ứng Minh Nguyệt khẽ gật đầu, nàng huơ tay, một cái xẻng sắt lập tức bay ra. Ứng Minh Nguyệt tập trung nguyên lực điều khiển xẻng sắt cắm thẳng xuống mặt đất.
Ngao Bính kinh ngạc: "Ngươi còn đem cả xẻng theo?"
Chẳng phải ngươi nói không đào sao? Ban nãy còn dùng dằng không chịu kia mà, giờ ngay cả công cụ cũng có?
Ứng Minh Nguyệt đỏ mặt, thân là người hành tẩu giang hồ, chuẩn bị đầy đủ vẫn tốt hơn: "Nghề chính của bọn ta là thương nhân, còn nghề tay trái thì mỗi thư biết một ít."
Thôi, người ở Chân Hư giới ai mà chẳng đa nghề, Ngao Bính lắc đầu rời đi: "Nguồn sức mạnh này đủ để ngươi mở nắp quan tài."
Vì không còn cấm chế cản trở nên chỉ chốc lát cái xẻng kia đã đào được trăm mét, một không gian chật hẹp lập tức xuất hiện.
"Vân Vương Cung? Người này là một vị Vương?
Ứng Minh Nguyệt hơi kinh ngạc, nàng vội đẩy cửa cung điện, một cỗ quan tài màu vàng lặng lẽ nằm đó, bên trên quan tài có khắc đủ loại dị thú quý hiếm, còn có vô số phù văn của trận pháp.
Ứng Minh Nguyệt không chút chần chờ thôi thúc nguồn năng lượng được Ngao Bính đưa khi nãy ập về phía quan tài.
Ầm ầm
Cỗ quan tài tức khắc nổ tung, lộ ra một vị thiếu niên nằm trong đó, da hắn trắng muốt, tóc lại đen dày như mực, thân mang một bộ y phục kim sắc hoa lệ, trên eo còn treo một miếng ngọc bội Đế phẩm.
"Hửm?"
Đột nhiên, thiếu niên nọ chợt bừng tỉnh, vừa mở mắt đã thấy ngay Ứng Minh Nguyệt đang đứng kế bên, khiến hắn không khỏi ngờ vực: "Ngươi là ai? Dám náo loạn tẩm cung của bản Vương?"
"Hay là ngươi ngủ thêm tí đi?
Ứng Minh Nguyệt nhìn ra được rõ ràng ý thức của người này vẫn còn dừng ở đoạn thời gian trước kia nên mới đặt nghi vấn như thế.
Thiếu niên sửng sốt, ngủ thêm một tí?
Viễn cảnh trong quá khứ hiện lên, chợt sắc mặt thiếu niên sầm xuống, hắn nói với vẻ mặt khó coi: "Đế quốc Thiên Long...diệt vong rồi ư? Phụ hoàng và mẫu hậu?"