← Quay lại trang sách

Chương 662 Quyết định

Ực!!!

Thiếu niên nuốt một ngụm nước bọt. Mình có nên bái sư hay không đây? Người này nhìn không lớn hơn mình là mấy. Quan trọng nhất chính là, bản thân mình là người của ngàn năm trước. Tính ra thì cũng đủ để làm tổ tông của nàng!

Bái một hậu bối làm sư phụ, thân là vị vua nhỏ tuổi nhất của Thiên Long đế quốc, thật không còn mặt mũi nào nữa.

Ứng Minh Nguyệt nhìn thiếu niên với vẻ mặt xoắn xuýt kia, thờ ơ mở miệng: "Nếu ngươi không bái sư cũng được, coi như ta chưa từng cứu ngươi. Ngươi tự bò ra ngoài đi, ta sẽ không nói lung tung đâu."

Mẹ nó, đây là lấy ân tình để áp chế đó mà!

Ngàn năm rồi, nếu bản thân mà rời đi một mình, thì trong cả cái thiên hạ rộng lớn này có còn con đường nào cho mình đi không? Dựa vào thực lực của bản thân, ở cái thế giới này, hắn thật sự có thể điều tra ra thủ phạm đã khiến Thiên Long đế quốc diệt vong sao?

"Ngươi hãy để cho ta bái ngươi làm thầy. Có điều ta lại không hiểu rõ về tông môn của ngươi.

Thiếu niên trầm tư một lát rồi chậm rãi mở miệng.

"Thái Huyền tông.

Ứng Minh Nguyệt từ từ nói: "Thái Huyền tông mạnh đến nỗi ngươi khó có thể tưởng tượng được. Nếu ngoại nhân biết được thì thiên địa có thể sẽ vì nó mà thay đổi!"

"Thiên địa cũng phải thay đổi vì nó ư?

Thiếu niên mở to hai mắt nhìn. Thái Huyền tông này lợi hại như vậy thì vì sao mà mình lại chưa từng nghe qua chứ?

"Trong Thái Huyền Tông, mỗi một đệ tử đều có sức mạnh đủ để chém vỡ lôi đình. Đối với giáo phái thì ta là đệ tử cấp thấp nhất đó.

Ứng Minh Nguyệt lại nói.

Cấp thấp nhất sao?

Mẹ nó, ngươi mà thuộc cấp thấp nhất thì ta là cái gì đây? Phế vật hay gì?

"Thái Huyền tông của ngươi cường đại như thế, vì sao còn muốn ta bái ngươi làm thầy chứ?

Thiếu niên nhíu mày. Hắn thật không hiểu điều này.

Ta có thể nói lý do vì có tiền sao?

Ứng Minh Nguyệt than nhẹ một tiếng, nói: "Bởi vì Thái Huyền tông có một điều kiện thu nhận đồ đệ rất đặc biệt."

"Đặc biệt ư? Ta có điều gì đặc biệt chứ?

Thiếu niên mông lung. Chẳng lẽ bởi vì bản thân mình sống từ ngàn năm trước cho đến giờ sao?

"Bởi vì ngươi có thiên phú bình thường. Thái Huyền tông chỉ nhận người bình thường, không nhận thiên tài!" Ứng Minh Nguyệt nói với vẻ lạnh lùng: "Hơn nữa, ngươi không muốn báo thù cho Thiên Long đế quốc sao?"

Ta có thiên phú bình thường ư?

BÌnh thường sao? Nếu các ngươi là bình thường, vậy những thiên tài thật sự sẽ như thế nào?

Quả nhiên, người của ngàn năm trước chỉ là phế vật. Người bình thường như mình đây thế mà cũng được coi là thiên tài vạn cổ khó gặp!

Trong lòng thiếu niên rất hoang mang, nhưng khi nghe Ứng Minh Nguyệt nhắc đến Thiên Long đế quốc, chẳng mấy chốc ánh mắt đã ngưng tụ lại: "Ngươi có thể giúp ta báo thù chứ?"

"Không thể. Nhưng ta có thể chỉ cách để thực lực của ngươi tăng lên, giúp ngươi có đủ sức mạnh đi báo thù!" Ứng Minh Nguyệt ngạo nghễ nói: "Dưới sự hướng dẫn của vi sư, ngươi nhất định có thể tăng lên nhanh chóng. Chẳng bao lâu sau sẽ bước vào cảnh giới Huyền Vương, thậm chí là Huyền Hoàng, hoặc là Huyền Đế!"

"Huyền Đế thì chẳng có cách nào báo thù được cho ta.

Thiếu niên lắc đầu. Lúc trước, ở Thiên Long đế quốc có một vị Huyền Đế, nhưng vẫn bị người ta hủy diệt trong một sớm một chiều. Hắn vẫn là hoàng đế của Thiên Long quốc nhưng là nhờ hoàng hậu dùng hết toàn sức lực để bảo vệ.

"Thần thì sao?

Ứng Minh Nguyệt thờ ơ mở miệng: "Đứng sau Thái Huyền tông là Thần Minh!"

Thần Minh ư!

Thiếu niên khẽ giật mình, nhìn Ứng Minh Nguyệt với vẻ kinh hãi. Thần đối với Huyền Giới hoàn toàn chỉ là một truyền thuyết. Bây giờ lại có người nói cho hắn biết, phía sau có Thần. Chuyện này thật khó có thể làm cho ta tin được.

Chỉ có điều, đây chính là người có khả năng đánh nát lôi kiếp. Nếu đúng như lời nàng ta nói, vậy thì Thái Huyền tông này không thể làm trái ý trời sao?

Người người đều có sức mạnh đủ để đánh nát lôi kiếp. Như vậy chẳng phải là nói ai nấy đều là thiên phú, thực lực vô cùng kinh khủng sao?

Không nói tới việc có thể tiêu diệt kẻ địch cấp cao hơn thì họ cũng tuyệt đối có thể vô địch trong số cũng người cùng cấp!

"Sư phụ, xin hãy nhận một lạy của đệ tử!" Thiếu niên quả quyết quỳ gối. Đây là cơ duyên. Kể cả ở ngàn năm trước cũng chưa từng xuất hiện người mạnh đến mức có thể đánh nát lôi kiếp. Thế nhưng lần này vừa ra đã gặp cả một tông môn!

Bất luận có phải có thần hay không, nếu như mình cũng có thể vô địch trong số những người cùng cấp, vô địch Huyền Đế, thì chưa hẳn đã không thể báo thù!

"Ừm, Thái Huyền tông không có quy củ gì khác. Chỉ có một điều đó là tôn sư trọng đạo, hiếu kính với sư phụ!" Ứng Minh Nguyệt hài lòng gật đầu.

"Sư phụ yên tâm, tôn sư trọng đạo, hiếu kính với sư phụ, đây là đều là việc đồ nhi nên làm.

Thiếu niên cung kính nói. Hắn dừng lại một chút rồi lại nói: "Sư phụ còn chưa biết tên thật của đồ nhi. Đồ nhi chính là hoàng tử của Thiên Long đế quốc, Long Vân, cũng là vị vua nhỏ tuổi nhất của Thiên Long đế quốc."

Ứng Minh Nguyệt hài lòng gật đầu: "Đồ nhi ngoan, đã biết hiếu kính với vi sư. Vậy trước hết hãy đưa cho vi sư mấy món Đế binh để chơi một chút đi."

Long Vân: "..."

Bây giờ ta lại hoài nghi rằng ngươi thu nhận ta làm đồ đệ vì nhòm ngó bảo vật của ta!

"Khụ, vi sư chỉ đùa một chút thôi.

Ứng Minh Nguyệt vội ho một tiếng, nói: "Vi sư tên là Ứng Minh Nguyệt. Đây là một vạn viên Lục Đạo đan, một viên Thần Ma đan, ngươi dùng đi."

"Lục Đạo đan, Thần Ma đan ư?

Long Vân nghi hoặc. Đây là đan dược gì, vì sao ta chưa từng nghe nói qua thế?

"Lục Đạo đan chính là đan dược do đệ tử của Thái Huyền tông nghiên cứu ra. Dược hiệu trung bình thôi nhưng không có tác dụng phụ. Thần Ma đan này lại là Thần đan đỉnh cấp do tông chủ tự mình nghiên cứu ra. Bất kể ai dùng cũng đều có được tác dụng lớn. Nếu dùng để rèn luyện, cường hóa thể chất cũng không có tác dụng phụ.

Ứng Minh Nguyệt nói.

"Đều không có tác dụng phụ ư?

Long Vân chấn kinh. Ngươi chắc chắn không phải đang nói đùa ta đó chứ?