← Quay lại trang sách

Chương 667 Dương Hoàng

Đồ nhi của ta sắp gây chuyện, ta cũng nên thông báo cho mọi người biết, để bọn họ đừng đánh hắn. Kể cả có muốn đánh hắn thì cũng không thể ra tay quá mạnh.

Ứng Minh Nguyệt muốn gửi tin tức dần dần cho đám người ở Chân Hư giới.

Nếu đám võ giả của Chân Hư giới ra so chiêu với Long Vân, chắc chắn họ có thể đánh cho Long Vân đến mức hắn phải hoài nghi nhân sinh.

"Ngươi thu nhận đồ đệ rồi sao? Ta không nghe lầm đó chứ. Ngươi chỉ mới là vị thành niên, thế mà đã thu nhận đồ đệ rồi ư? Ai mà đui chột như thế?

Đám võ giả của Chân Hư giới sợ đến ngây người.

Ứng Minh Nguyệt mới bao nhiêu tuổi chứ, nếu không phải ăn được thứ giúp thân thể lớn lên thì hiện tại chỉ là một nữ hài nhi mà thôi. Bây giờ ngươi lại nói với ta rằng ngươi đã thu nhận đồ đệ rồi sao?

"Một vị Huyền Vương, tên là Long Vân, đã bái nhập Thái Huyền tông. Long Vân này có thân phận đặc biết, là hậu duệ của Thiên Long đế quốc.

Ứng Minh Nguyệt trả lời.

"Thiên Long đế quốc ư? Không phải là có quan hệ với chiến thuyền Thiên Long đó chứ?

Đám võ giả liền vội vàng hỏi.

"Không biết, đợi sau này hỏi lại đi. Thiên Long đế quốc bị hủy diệt trong một buổi. Đồ nhi của ta muốn báo thù, mong chư vị giúp đỡ nhiều hơn.

Ứng Minh Nguyệt nói.

"Muốn xông xáo thì nhất định phải có một lời dạo đầu vang dội. Ví dụ như ta và Hứa Trường Không.

Diệp Đạo truyền tin.

"Ngươi muốn gây sự à.

Cả đám võ giả trợn trắng mặt. Lời dạo đầu kia của các ngươi, nếu không phải hiện tại là thời đại của luật pháp, thì đã ta muốn đánh các ngươi một trận!

"Lúc trước Thiên Long đế quốc cũng có Huyền Đế, vì sao lại bị hủy diệt thế? Thủ phạm là người ở đâu chứ? Ngàn năm đã trôi qua, hậu duệ của Thiên Long đế quốc xuất hiện, nếu là danh bất hư truyền, người phía sau liệu còn có thể ngồi vững được không?

Ứng Minh Nguyệt cười lạnh.

"Người có thể xuất thủ hủy diệt Thiên Long đế quốc chắc chắn không chỉ là một vị Đại Đế, thậm chí là loại cường giả Chân Hư kia."

Thú Ma Đại Đế truyền tin nói: "Dẫn ra đi, của cải thật sự vẫn nằm trong tay những Đại Đế kia. Hơn nữa, cho đến hiện tại ta vẫn không phát hiện ra một kiện bảo vật cấp bậc Đế phẩm nào."

"Vậy hãy dẫn dụ Đại Đế tới đây. Sau đó tùy tình huống mà lấy tài nguyên Đế cấp.

Dạ Ma Đại Đế đưa tin tới: "Hạt giống linh dược Đế phẩm là tốt nhất. Nếu có thể tìm được một ít khoáng mạch thì chúng ta cũng có thể phát tài."

Mấy vị Đại Đế liền hưởng ứng. Có Long Vân ở đây, việc dẫn dụ nhóm Đại Đế của thế giới này cũng là một cách.

"Không nói nữa, không có Thiên Võng thì thật không tiện. Thảo luận một vấn đề mà cũng còn phải gửi từng tin một.

Hỏa Ngục Đại Đế gửi một câu rồi không lên tiếng nữa.

Hải Lam Tâm cầm danh sách dự thi phát từng tập cho mấy đệ tử giàu có trong tông môn. Về phần danh sách dự thi phổ thông sẽ do Long Hạo và Lạc Thanh Phong xử lý.

"Đồ nhi, vi sư đặc biệt suy tính một lời dạo đầu cho ngươi. Đây là điều mà mỗi đệ tử của Thái Huyền tông đều có. Trước khi ra sân hãy niệm một lần, thể hiện khí thế của mình.

Ứng Minh Nguyệt nói.

"Lời dạo đầu sao?

Long Vân ngây ngốc. Lời dạo đầu là cái gì? Một võ giả như ta mà ra sân còn phải nói nhảm một chút sao?"

"Ngàn năm bất tử, Thiên Long bất diệt, thiên mệnh đã tới, ta sẽ xưng tông làm tổ!" Ứng Minh Nguyệt chậm rãi nói cho Long Hạo nghe: "Ngươi nghe thử đi, bá cháy phết nhỉ."

Long Vân: "..."

Lời này có thể nói ra sao? Sư phụ, dã tâm của ngươi lớn thật đấy. Lời này không nói ra được. Liệu đồ nhi có thể bị người ta đánh chết hay không?

Lại còn bá cháy. Nếu mỗi lần ra ngoài ta đều nói một lần, vậy thì có thể sống được mấy ngày đây?

"Không cần lo lắng. Đứng sau lưng ngươi là Thái Huyền tông có thể khiến cho thế gian run sợ. Cho nên cứ yên tâm mà xưng danh bất khả chiến bại!" Ứng Minh Nguyệt trầm giọng nói.

Ta chỉ biết những người khác còn chưa run mà ta đã run trước rồi. Long Vân hoảng hốt. Tại sao lại có cảm giác mình đã bái phải một sư phụ giả thế nhỉ?

Ầm ầm!!!

Một ngọn núi nhỏ gần Đan tông chấn động, quang hoa ngút trời, một luồng khí tức cổ xưa tản ra. Trong nhất thời, rất nhiều võ giả chen chúc nhau lao tới.

"Di tích thượng cổ. Nhất định là di tích thượng cổ!" Vừa xuất hiện chấn động, đám võ giả đã nhao nhao lên.

"Đây là lãnh địa của Đan tông. Người không có phận sự thì lập tức lùi lại.

Một vị luyện đan sư lạnh giọng quát.

"Đan tông bá đạo như vậy từ khi nào thế?

Một tiếng hừ lạnh vang lên.

Một bóng người đột nhiên đi đến, đứng trên không trung, tỏa ra ánh sáng, khí thế cực mạnh.

"Đây là Dương Hoàng. Từ sau khi Liệt Dương cốc bị hủy diệt, Dương Hoàng đã biến mất theo. Không ngờ tới hôm nay hắn sẽ xuất hiện lần nữa.

Mấy võ giả lên tiếng kinh hô.

"Thì ra là Dương Hoàng giá lâm. Đệ tử trong tông môn không hiểu chuyện, mong thông cảm.

Đan Huyền ngự không đến, nhìn Dương Hoàng với ánh mắt lạnh lẽo.

"Đối với di tích này, Đan tông cứ như cũ đi. Chỉ cần không thương tổn tới đệ tử trong tông môn của ta thì mọi người sẽ đạt được mong muốn.

Đan Huyền nói.

Dương Hoàng gật gật đầu, lúc này thần sắc vốn băng lãnh mới hoà hoãn lại.

Long Vân ẩn núp trong đám đông, khoác chiếc áo bào đen trùm khắp người. Hắn cố không để mình bại lộ, nhưng vẫn lén nhìn Đan Huyền. Mặc dù ngàn năm đã trôi qua, bộ dáng sớm đã thay đổi, nhưng hắn vừa liếc mắt một cái liền nhận ra ngay người này chính là tiểu đệ lúc trước của mình!

Thiên Long đế quốc bị hủy diệt trong một buổi. Đan Huyền lại quật khởi trở thành tông chủ của Đan tông.

Trong lòng Long Vân có rất nhiều nghi hoặc, rất muốn biết vào ngàn năm trước Đan Huyền đã đào thoát như thế nào, đóng vai trò nhân vật nào.

Rất nhanh, quang mang ngập trời đã tiêu tán. Một vòng xoáy màu lam hiện ra vững chãi trên hư không.

"Dựa theo quy củ cũ, các vị đều có thể đi tìm cơ duyên.

Đan Huyền mở miệng nói câu tiếp theo, rồi quay người rời đi.

Tốc độ của Dương Hoàng cực nhanh, trong nháy mắt đã phóng tới vòng xoáy.

Oanh!!!

Đột nhiên có một luồng sức mạnh bàng bạc quét qua. Dương Hoàng bay thẳng lui về phía sau, nhìn vào vòng xoáy với vẻ mặt khó chịu:

"Đáng chết. Thế mà cấm chỉ Huyền Hoàng tiến vào."