← Quay lại trang sách

Chương 671 Ỷ giàu hay gì?

Được rồi, nói một cách đơn giản, đó chính là bất động sản, bất động sản đó ngươi hiểu không... Được thôi, ngươi không hiểu.

Giang Thái Huyền bất đắc dĩ khẽ thở dài: "Thế này nhé, ta viết cho ngươi một bản kế hoạch, ngươi xem thật kỹ một chút."

Lúc Ứng Minh Nguyệt đang thỉnh giáo ở bên này, thì Đan Huyền của Đan tông đang liên hợp với các thế lực lớn, chi tiền để ăn linh dược Đế phẩm của Thú Ma Đại Đế. Đan tông cũng bắt đầu hạ giá để bán tháo những đan dược đắt đỏ cho ngoại giới, mong cầu có thể nhanh chóng tích lũy đầy đủ huyền thạch.

Sau khi Long Vân đột phá Vương Giả cũng không được nhàn rỗi. Mặc dù có được danh khí không nhỏ, nhưng cũng chỉ nằm trong phạm vi nhỏ này, ở khu vực xa xôi kia thì ngay cả võ giả của Chân Hư giới cũng chưa tiếp xúc qua.

Ba ngày trôi qua rất nhanh, buổi luận võ mà bọn Long Hạo tổ chức chính thức bắt đầu. Nhóm Hổ Hoàng và Cực Võ Hoàng chủ trì, Hải Lam Tâm âm thầm áp trận.

Hiện tại, bọn họ vẫn không nghĩ tới Đại Đế sẽ sớm bị bại lộ, đây là ý sau khi bọn Yên Tuyết Hàn đã thương lượng với nhau.

Ứng Minh Nguyệt lại liên lạc với Vân Hải lần nữa để hắn nghĩ cách bán cho nàng ta một ít sản nghiệp, khế đất, khế nhà gì đấy không quan trọng của Đan tông.

"Tiểu thư của ta ơi, như thế này là muốn giết người đó.

Vân Hải bị dọa sợ.

"Chắc chắn ngươi có thể lấy được những kế đất không quan trọng.

Ứng Minh Nguyệt lạnh lùng nói: "Hiện tại Đan tông thiếu rất nhiều huyền thạch, nhu cầu cần Lục Đạo đan cũng ít rồi. Nếu có thể đem chỗ sản nghiệp vừa không trọng yếu lại còn vừa vướng víu này bán đi, ta nghĩ Đan tông sẽ đồng ý thôi."

"Để ta thử xem sao.

Vân Hải nói với vẻ đau khổ. Sớm biết đây là con thuyền hải tặc, ta đã không lên.

Bây giờ thì hay rồi, hắn làm cũng không được, mà không làm cũng không được.

Hi vọng đúng như lời Ứng Minh Nguyệt nói, hiện tại Đan tông đang thiếu thốn huyền thạch, nên sẽ bán một ít sản nghiệp cấp thấp để lấy tiền.

"Ừm, tiện thể cũng lừa mấy tông môn còn lại bán đi một ít sản nghiệp.

Ứng Minh Nguyệt lại nói.

"Ặc, tiểu tỷ tỷ, cho ta hỏi một câu, ngươi muốn những sản nghiệp này làm gì thế? Chẳng phải nói là vướng víu sao, ngươi còn muốn làm gì?

Vân Hải không hiểu.

"Tiểu tỷ tỷ ta tâm địa thiện lương, nhìn thấy Đan tông thiếu tiền nên mới cố ý giúp đỡ.

Ứng Minh Nguyệt nói.

Vân Hải đương nhiên không tin, nhưng Ứng Minh Nguyệt không muốn nói thì hắn cũng không có cách gì.

Liên hệ với Vân Hải xong, Ứng Minh Nguyệt liếc nhìn bản kế hoạch: "Mua được những sản nghiệp này rồi thì đến lúc đó đây sẽ đều là địa bàn của ta, căn cứ của các thế lực lớn đều ở nơi này, một khi luật pháp phổ biến, ta có thể khai phát nơi này, biến thành dược điền, để người của Huyền Giới làm công cho ta."

"Phòng ở thì cho thuê, mỗi tháng sẽ thu tiền!"

Đây là một vụ đầu tư lâu dài, nhưng Ứng Minh Nguyệt lại dự định làm tiếp.

Vào đúng lúc đó, ở núi Bối La.

"Tên này sao lại tới đây vậy?

Long Hạo và Lạc Thanh Phong tỏ vẻ hoang mang. Sao tiểu sư điệt Long Vân này lại tới đây?

Ngươi làm thế này khiến bọn ta rất khó xử. Bọn ta có nội tình, Ứng Minh Nguyệt có biết ngươi nhúng một tay vào như vậy không?

"Chuyện này, nhìn tình huống đi, tên này vừa đạt được Vương Giả không bao lâu, chỉ dùng một viên Kỹ Năng đan, chắc chắn là không giết được.

Lạc Thanh Phong nói.

"Những người đến dự thi bậc Vương Giả đều có thực lực không yếu. Trong đó có mấy thiên tài mà chúng ta cố ý tìm kiếm, hẳn là có thể để cho tên này biết khó mà lui.

Hổ Hoàng nói tiếp.

"Tuy là nói như thế, nhưng ta vẫn còn hơi bất an. Dù sao trên thân của tên này cũng có thể đang cất giấu một kho báu quốc gia.

Long Hạo bất đắc dĩ nói.

Lúc trước Thiên Long đế quốc có Huyền Đế tọa trấn. Ngoại trừ hoàng thất của Thiên Long đế quốc thì đoán chừng cũng không ai tinh tường cụ thể họ giàu có như thế nào.

"Ngàn năm bất tử, Thiên Long bất diệt, thiên mệnh đã tới, ta đang xưng tông xưng tổ!" Long Vân quát lạnh một tiếng rồi ngạo nghễ lên đài, trên tay cầm một cây trường thương, coi thường Huyền Vương phía dưới: "Ai dám đánh một trận nào?"

"Xưng tông xưng tổ ư? Đây là con cái nhà ai thế?

Một đám Huyền Vương hoang mang, có cần cuồng ngạo như thế không? Mẹ nói, lại còn thiên mệnh đã tới ư?

"Ta sẽ đi giáo huấn hắn.

Một vị Vương Giả vừa tung người lên, trong nháy mắt đã lên lôi đài, nhìn Long Vân với ánh mắt lạnh lẽo: "Hôm nay, bản vương La Dương sẽ xử ngươi!"

"Cho ngươi một cơ hội đó!" Long Vân cầm trường thương ở bên cạnh, đứng chắp tay, thần thái hờ hững.

"Vì sao lời này lại nghe quen thế?

Long Hạo kinh ngạc.

"Con hàng này cũng đọc trích lời của tràng chủ rồi sao?

Lạc Thanh Phong ngây ngốc.

Ứng Minh Nguyệt, bọn ta nên vả mặt ngươi, hay là nên vả mặt ngươi đây hả?

Ai mà không biết những lời này là do tràng chủ truyền tới, ngươi nói những lời này trước mặt bọn ta mà không thấy xấu hổ ư?

"Chết!" Long Vân cuồng ngạo khiến thần sắc của La Dương phát lạnh, huyền lực trong thể nội phồng lên, chớp mắt đã xuất thủ, một thanh trường kiếm phá không ra, kiếm mang sáng chói lao thẳng vào cổ họng như muốn máu chảy ra đến chết.

"Một chiêu này của ngươi khiến bản vương thất vọng quá!" Long Vân than nhẹ, chân phải khẽ động nhẹ nhàng, trường thương bị chấn động liền bay lên, tay phải bỗng nhiên nắm lại, tóc đen cuốn ngược, khí tức cuồng bạo, một thương như rồng, sức mạnh quy tắc ập tới: "Một thương, Thiên Long Nộ!"

Grao!!!

Một thương vừa đâm ra liền xuất hiện một con rồng vàng nhỏ lao tới, sinh động như thật, long uy nhàn nhạt phảng phất giống như rồng thật.

Oanh!!!

Rồng vàng vừa lao vừa gào thét, trong nháy mắt kiếm mang đã nổ tung, trường thương như rồng va chạm vào trường kiếm.

Xoạt xoạt!!!

Chẳng mấy chốc trường kiếm đã đứt gãy, trường thương đi thẳng một đường, không gặp trở ngại.

Vị Huyền Vương đang ở giữa này liền chấn kinh, một thương đâm vào vai phải của đối phương, máu tươi bắn ra.

"Bại trong một chiêu thật ư.

Da mặt Lạc Thanh Phong cứng đờ: "Không lý nào. Mặc dù hắn đã đại thành võ kỹ Vương Giả, nhưng đối phương là Vương Giả trung kỳ, nói thế nào cũng phải có thể kiên trì một khoảng thời gian."

"Đế binh.

Giọng nói của Hải Lam Tâm vang lên trong đầu hai tên này.

Mẹ nó, Đế binh sao?

Mẹ nó, ngươi chỉ tham gia một cuộc luận võ Vương Giả mà lại đem cả Đế binh ra á? Ỷ giàu hay gì?

Lúc hai tên kia còn đang ngây người, giọng nói của Hải Lam Tâm lại truyền tới: "Không phải chỉ một cái thôi đâu, ngọc bội bên hông hắn cũng là Đế binh."

Long Hạo và Lạc Thanh Phong: "..."

Ứng Minh Nguyệt, ngươi thật sự đã thu được một đồ đệ tốt. Mẹ nó, tên này chính là một kho báu di động. Nếu không phải có luật pháp ở Chân Hư thì Long Hạo ta tuyệt đối sẽ không để hắn còn sống rời khỏi lôi đài!