← Quay lại trang sách

Chương 672 Hạ giá

Ứng Minh Nguyệt, đồ đệ ngươi đang tham gia tỉ võ tinh anh, muốn đoạt phần thưởng của bọn ta.

Long Hạo lập tức gửi tin cho Ứng Minh Nguyệt.

Ứng Minh Nguyệt nhận được tin này không khỏi ngây người, Long Vân đi tham gia tỷ thí?

Sao ngươi không nói với vi sư một câu? Sau lưng cuộc tỉ võ có nhiều nội tình như vậy mà ngươi cũng có gan tham gia?

"Trên tay hắn còn có Đế binh.

Long Hạo nói thêm.

Sắc mặt Ứng Minh Nguyệt khẽ đổi, trong lòng nhịn không được nhảy dựng lên, nhưng không phải do hưng phấn, bởi Ứng Minh Nguyệt cho rằng Long Vân cầm Đế binh cũng chẳng thể đánh thắng mấy ván.

Phía sau bọn hắn là một vị Đại Đế sống, không phải thứ mà mấy Đế binh có thể so sánh, một khi làm mấy tên này bực bội, Đế binh của ngươi sẽ bị thu sạch.

"Trước hết ngươi để hắn xuống, ta cùng hắn nói chuyện.

Sắc mặt Ứng Minh Nguyệt vô cùng khó coi, lại hỏi một câu: "Ngoài ban thưởng một vạn viên Lục Đạo đan ra các ngươi còn ban thưởng gì không?"

"Đạo cảnh Hoàng Giả, Đại Đế..."

"Cút, Long Hạo, ngươi nghĩ ta là kẻ ngốc sao? Muốn lừa ta?

Ứng Minh Nguyệt lập tức bạo phát.

Lần lừa gạt này chắc chắn đã bị nâng giá, liên hệ với nàng nói cao lên muốn nàng phải bỏ ra nhiều.

Long Hạo vội vàng ngậm miệng, truyền âm cho Hổ Hoàng cùng Cực Võ Hoàng, hai vị Hoàng Giả liếc nhau, nói: "Đấu một đối một, người thắng có thể nghỉ ngơi một lát."

"Ta không cần nghỉ ngơi.

Long Vân ngạo nghễ nói, hắn đánh bại đối thủ không tốn bao nhiêu khí lực.

"Đây là quy tắc tỷ võ, ngươi muốn phá quy tắc, vậy mời ngươi rời khỏi đây.

Cực Võ Hoàng lạnh lùng nói, không nghỉ ngơi? Ngươi có tin ngươi không nghỉ ngơi trận tiếp theo ta sẽ khiến ngươi khóc lóc bỏ về không?

Long Vân há to miệng, mắt nhìn hai vị Hoàng giả lạnh lùng, đành phải đi ra, hắn tham gia tỉ võ để giành giải thưởng, không phải đến đập phá.

Ông

Vừa xuống lôi đài, ngọc bài truyền âm của Long Vân sáng lên, Ứng Minh Nguyệt gửi tin tới: "Ngươi đang tham gia tinh anh tỉ võ?"

"Sư phụ, làm sao ngươi biết?

Long Vân sững sờ một lúc, chợt như hiểu ra nói: "Thái Huyền Tông là tông môn vô cùng mạnh, sư phụ tin tức linh thông."

"Tại sao ngươi tham gia tinh anh tỉ võ?

Ứng Minh Nguyệt hỏi.

"Nhiệm vụ ban thưởng hơn một vạn viên Lục Đạo đan, còn có giải thưởng thần bí vô cùng lớn.

Long Vân hạ giọng, kích động nói: "Sư phụ, ta vừa đánh một trận, mấy tên Huyền Vương kia đều là rác rưởi, không đánh lại ta."

Không đánh lại ngươi? Ngươi có biết nếu ngươi không phải đồ đệ của ta, ngươi bây giờ đang nằm trên mặt đất không?

Ứng Minh Nguyệt trầm tư một lát, nói: "Lúc trước Dương Hoàng ra tay với ngươi, ngươi còn nhớ không?"

"Nhớ, đợi thực lực của ta tăng lên, nhất định sẽ đi tìm hắn báo thù.

Long Vân nghiến răng nghiến lợi nói.

"Bây giờ Dương Hoàng muốn giết ngươi, Đan Tông cũng đang tìm ngươi, vị sư thúc kia của ngươi đòi hai mươi vạn huyền thạch, giúp ngươi giải quyết chuyện này.

Ứng Minh Nguyệt xoa mi tâm nói.

"Hai mươi vạn huyền thạch, có phải nhiều quá không?

Long Vân đau đầu, ta mặc dù có bảo tàng, nhưng huyền thạch cũng không phải vô cùng vô tận, lần trước mình đột phá đã tiêu hết bốn mươi vạn, lại cho sư thúc mười vạn, ta bây giờ thật sự rất nghèo.

"15 vạn thì sao?

Ứng Minh Nguyệt lui một bước.

"Mười vạn được không? Ta không còn huyền thạch nữa rồi.

Long Vân đau lòng nói.

"Mười vạn? Để ta và sư thúc ngươi thương lượng một chút, ta nói tốt giúp ngươi vài câu vậy.

Ứng Minh Nguyệt thở dài một tiếng, nói: "Mấy ngày nay ngươi tiêu tốn rất nhiều huyền thạch, lúc nào mới có thể kiếm lại được huyền thạch."

Long Vân trầm mặc, nội tâm rất nặng nề, mình đã sắp nghèo rồi, hay là bán vài món đồ đi?

Sau khi Ứng Minh Nguyệt đàm phán xong gửi tin cho Long Hạo: "Bốn vạn huyền thạch, Long Vân đứng thứ nhất, giành được giải thưởng."

"Có chút vậy thôi sao?

Long Hạo rất bất mãn, mặc dù phần thưởng kia rất ít, nhưng ở thế giới này lại rất trân quý.

"Nếu không thì ngươi đánh bại hắn đi, hắn mặc dù có tiền, nhưng cũng không phải vô cùng vô tận.

Ứng Minh Nguyệt cười lạnh nói.

"Được, bốn vạn thì bốn vạn, hời cho tiểu tử này.

Long Hạo bĩu môi.

Hời? Ngươi đã kiếm lời lớn, còn không biết xấu hổ nói câu này?

Huyền Vũ Tông, Huyền Lâm Tông, hai đại tông môn này đều bắt đầu giúp Đan Tông Đan Huyền mua sắm linh dược Đế phẩm, mà ba đại tông môn này chẳng mấy chốc đã không còn tiền nữa, bọn hắn phát hiện ra đồ trong nhà mình đều không bán đi được.

Đan dược tôi luyện thể chất, bên ngoài có Lục Đạo đan, Thần Ma đan, tăng cao tu vi có linh khí Tiên Thiên, trị thương có tác dụng phụ hay không, có Trị Thương đan tác dụng hồi phục gần như ngay lập tức.

Thu nhập của Đan Tông giảm mạnh, lúc này chỉ có thể hạ giá bán, những tông môn còn lại cũng thế, cũng bắt đầu hạ giá.

Chỉ là bọn hắn không hiểu, bọn hắn vừa hạ giá, Lục Đạo đan, Thần Ma đan cũng hạ giá, trước kia một huyền thạch một viên, bây giờ một huyền thạch có thể mua được mười viên Lục Đạo đan.

Thần Ma đan trước kia đều tính theo hàng vạn, bây giờ chỉ cần một ngàn huyền thạch.

"Bọn hắn cố ý?

Sắc mặt tông chủ mấy đại tông môn rất khó coi, muốn tìm những kẻ này hỏi đến cùng, nhưng Thú Ma Đại Đế đang ở đây bọn hắn không có can đảm này, chỉ có thể kìm nén.

"Tiếp tục như vậy, chúng ta sẽ không có huyền thạch để mua huyền dược Đế phẩm, không có huyền dược Đế phẩm thì không có cách nào luyện chế Đế đan, để chúng ta trở thành Huyền Đế.

Thần sắc Lí Huyền Thông vô cùng khó coi nói.

"Đám người này cố ý nâng giá với chúng ta?

Sắc mặt Huyền Lâm âm trầm.

"Không, bọn chúng thu thập huyền thạch là vì bí pháp thành Thần.

Đan Huyền trầm giọng nói.