← Quay lại trang sách

Chương 675 Thẩm vấn

Trước hết thẩm vấn Dương Hoàng đi.

Ứng Minh Nguyệt thấy Long Vân như vậy thì không có tâm trạng lừa tiền hắn nữa, trong lòng có chút khó chịu.

"Tại sao ngươi muốn giết ta?

Giọng nói Long Vân lạnh lẽo nhìn Dương Hoàng, trong mắt ẩn hiện sát cơ.

Dương Hoàng cười lạnh nhìn Long Vân: "Muốn chém muốn giết, muốn róc thịt rút xương gì thì tùy."

Ứng Minh Nguyệt khoanh tay đứng chung một chỗ với Ngao Bính nhìn Long Vân thẩm vấn, không xen vào.

Chớp mắt, một khắc đồng hồ trôi qua, Long Vân không moi ra được một chữ nào từ miệng Dương Hoàng, mặt hắn có chút đỏ lên, trông vô cùng tức giận.

Ở trước mặt sư phụ và lão tổ mà mình không tra hỏi ra được một chữ nào, như vậy không phải thể hiện mình vô năng sao?

Nghĩ đến đây, Đế binh trường thương hiện ra trong tay hắn, dự định một thương giết chết Dương Hoàng.

"Được rồi, được rồi.

Ứng Minh Nguyệt lắc đầu, thất vọng nói: "Để lão tổ xử lí, ngươi chỉ biết chém chém giết giết, không theo chính đạo."

Long Vân: "..."

Thân là một võ giả, không phải là chém chém giết giết sao? Một câu không hợp thì đánh, động một chút thì giết người, chuyện này hoàn toàn bình thường mà, sao lại thành không theo chính đạo?

Ngao Bính khẽ gật đầu, một tay đặt ở đỉnh đầu Dương Hoàng, Dương Hoàng cười lạnh nhìn Ngao Bính: "Có bản lĩnh thì giết ta đi, muốn bản hoàng nói lộ ra là chuyện thể nào!"

Ngao Bính trầm mặc không nói nói một lời, một sợi kim quang phóng ra, sau đó thu tay về.

Dương Hoàng không hề hay biết mình bị ra tay ở chỗ nào, vẫn cười lạnh như cũ: "Bản hoàng chả có cảm giác gì cả? Thủ đoạn vặt vãnh mà cũng muốn làm bản hoàng..."

"Đan Huyền sai hắn đến giết ngươi, tốt nhất là bắt sống, không bắt sống được thì giết ngươi.

Ngao Bính thản nhiên nói: "Dựa vào kí ức của hắn, Thiên Long đế quốc của ngươi bị hủy diệt, Đan Huyền biết một chút nội tình, đồng thời Đan Huyền còn dựa vào một ít vốn liếng của Thiên Long đế quốc quật khởi."

"Cái gì? Làm sao ngươi biết?

Dương Hoàng kinh hãi nhìn Ngao Bính, hắn chỉ để tay ở trên đỉnh đầu liền biết tất cả mọi chuyện? Đây là thủ đoạn gì?

Ngao Bính lạnh lùng liếc nhìn Dương Hoàng, sâu kiến như Dương Hoàng hắn sưu hồn vô cùng dễ dàng, khiến Dương Hoàng không hề hay biết, nếu đổi lại là một tôn Huyền Đế, cố gắng phản kháng sẽ bị ngớ ngẩn một thời gian.

"Những gì lão tổ nói đều là thật sao?

Long Vân biến sắc, ánh mắt âm trầm: "Đan Huyền, may là bản vương chưa đi gặp ngươi, nếu không chẳng phải là rơi vào miệng cọp sao?"

"Hay là cho ta một trăm vạn huyền thạch, ta bảo lão tổ làm chủ cho ngươi, dẹp Đan tông.

Ứng Minh Nguyệt thấp giọng nói.

Ngao Bính ngửa đầu nhìn trời.

Ngươi định dồn đồ đệ mình vào chỗ chết sao?

Long Vân yên lặng sờ chiếc nhẫn không gian của mình, lại tháo chiếc nhẫn của Dương Hoàng: "Lão tổ, ấn ký trên chiếc nhẫn này có thể xóa đi không?"

Ngao Bính vẫy tay một cái, một sợi kim quang phóng ra, lẩn quẩn quanh chiếc nhẫn: "Được rồi."

Long Vân vội vàng mở ra xem, lập tức kinh hỉ vạn phần: "Tuyệt, lại có hai mươi vạn huyền thạch, sư phụ, chúng ta mỗi người..."

"Tất cả là của vi sư.

Ứng Minh Nguyệt đoạt lấy chiếc nhẫn, cười lạnh nói: "Vi sư vì ngươi mà tiêu hết toàn bộ gia sản của mình, ngươi không muốn báo đáp vi sư? Ngươi có cảm thấy xấu hổ không?"

Long Vân: "..."

Được, của ngươi, tất cả đều là của ngươi, ta không lấy nữa.

"Trả chiếc nhẫn lại cho ta.

Dương Hoàng gào lên đau xót, tất cả tiền của ta cứ như vậy biến mất.

"Ta mang Dương Hoàng đi hay là để ngươi giết?

Ứng Minh Nguyệt hỏi.

"Sư phụ mang hắn đi đi, đúng rồi lão tổ, khi nãy làm sao ngươi biết được Đan Huyền bảo hắn tới giết ta? Còn có những tin tức khác không?

Long Vân vội vàng hỏi.

Ngao Bính hơi nhíu mày, tay điểm một cái, một vệt kim quang tiến vào mi tâm đưa tất cả tin tức sưu hồn được truyền cho Long Vân.

Sắc mặt Long Vân lập tức thay đổi, Dương Hoàng và Đan Huyền là đồng bọn, trước kia tỏ vẻ đứng phe đối lập nhau ở khu di tích chỉ vì muốn mê hoặc đám võ giả mà thôi.

Dương Hoàng vẫn luôn là một trợ thủ đắc lực, một thanh kiếm sắc bén của Đan Huyền. Ở di tích chỉ là vì muốn hắn xuất hiện sau đó bắt hắn, dùng hắn để ép hỏi về truyền thừa của Thiên Long đế quốc!

"Đan Huyền được lắm.

Long Vân sắc mặt âm trầm ngoan lệ.

Ứng Minh Nguyệt đưa Dương Hoàng đi, thầm nói: "Không kiếm được nhiều tiền còn nhặt trúng cục nợ này, sau này hạ cấm chế để hắn làm việc cho ta."

Dương Hoàng: "..."

Ta là Huyền Hoàng, ý chí kiên định, mặc dù không biết các ngươi dùng phương pháp gì mà biết được những thông tin này nhưng ta sẽ không khuất phục!

"Ta đã bán linh dược Đế phẩm cho bọn họ, nếu vẫn không luyện chế ra, chúng ta có nên bán cho bọn hắn phương đan không, viết chi tiết cả phương pháp luyện chế ra?

Đám người Thú Ma Đại Đế cùng Dạ Ma Đại Đế tập trung một chỗ nói nhỏ.

"Đan Huyền có thể nghe tên đan đoán được trăm loại thuốc, chắc không bất tài như vậy đâu?

Dạ Ma Đại Đế không chắc chắn nói.

"Chiêu bài nghe tên đan đoán được trăm loại thuốc đã sớm bị đập rồi.

Hỏa Ngục Đại Đế bĩu môi: "Phải rồi, sao Băng Tuyết Đại Đế bế quan đến tận bây giờ vẫn chưa xuất quan, thuyền chiến Thiên Long cũng không thu lại, chỉ có thể dùng bí pháp che đi."

"Nhanh thôi, chờ nàng xuất quan chúng ta mới có lực lượng mạnh nhất.

Linh Kiếm Đế nói.

Yên Tuyết Hàn là Đại Đế đỉnh phong, sau lần bế quan này nàng vốn đã lợi sẽ càng lợi hại hơn, khi đối mặt với Huyền Đế của thế giới này, bọn hắn mới nắm chắc phần thắng.

Thế giới này rất phồn vinh, tài nguyên vô cùng phong phú, bọn hắn chắc chắn rằng Huyền giới có Đại Đế, mà không chỉ có một vị, thậm chí có thể so sánh với Chân Hư giới thời kỳ thượng cổ.

Chân Hư giới thời kỳ thượng cổ mạnh như thế nào, bọn hắn biết rất rõ, nên dù cho Chân Hư gần trở thành cường giả Thần cấp, cũng chỉ có thể dùng mưu kế đánh lén mà không ra tay chèn ép thiên hạ.

Đối mặt với một thế giới như vậy, bọn hắn không thể không cẩn thận.