Chương 684 Sao về mà không báo một tiếng?
Long Đản à, sao ngươi lâu thế?
Diệp Đạo không vui.
"Tiền bối…"
"Kêu tổ tông!" Diệp Đạo nghiêm mặt nói: "Gọi tiền bối nghe xa cách biết bao nhiêu, kêu tổ tông mới thân thiết chứ."
Thân thiết cái đầu ngươi!
"Ta không phải Long Đản.
Thanh niên tức tối.
"Vậy ai là Long Đản?
Diệp Đạo tò mò. Long Vân đã nói trước nếu không có ai chịu ra gặp hắn thì cứ gào hai chữ Long Đản, thế nào cũng sẽ có người ra, quả nhiên hiệu nghiệm.
"Ngươi cứ đi theo ta.
Thanh niên lau mồ hôi, ta còn biết nói gì bây giờ? Nếu ta mà nói cho ngươi biết thì chừng nào ngươi đi rồi ta sẽ bị đánh chết mất.
Diệp Đạo theo thanh niên tiến vào hồ nước rồi bước vào mật thất, chỗ này có trận pháp ngăn cản nên nước hồ sẽ không chảy vào được.
Vừa đi vào mật thất, Diệp Đạo lia mắt nhìn mười mấy người đang ngồi đó, mở miệng hỏi: "Long Đản là đứa nào?"
"…"
Toàn thể im lặng, da mặt lão tổ giật liên hồi, mới gặp nhau đã hỏi câu này bộ thích hợp lắm hả?
"Sao không ai trả lời hết nhỉ? Chẳng lẽ Long Đản không phải người?
Diệp Đạo lầm bầm.
Đậu má, nếu không phải nể tình ngươi là sư thúc của Long Vân, ngươi còn chưa kịp vào tới cửa thì ta đã tẩn chết ngươi ở ngoài đó rồi, ngươi có tin không?!
"Tiền bối…"
"Kêu tổ tông!"
"Ta và Long Vân là huynh đệ chí cốt.
Lão tổ sầm mặt, ta cũng phải gọi ngươi là tổ tông?
"Ồ, vậy ngươi kêu ta là sư thúc giống hắn, mấy người còn lại kêu tổ tông.
Diệp Đạo hách dịch nói.
"…"
Lão tổ, ta có thể đập chết hắn không? Những thành viên còn lại của Hộ Long tộc suy sụp, có thể không nhắc tới vụ lão tổ nữa không vậy?
"Chúng ta vào thẳng vấn đề đi.
Lão tổ gượng gạo lên tiếng, hắn sợ cứ tiếp tục kiểu này, hắn sẽ nhịn không được mà tẩn chết Diệp Đạo.
"Cũng được, ngươi đưa hết những tài nguyên và huyền thạch mà các ngươi đã tồn trữ bao lâu nay cho ta, ta mang về cho sư điệt Long Vân.
Diệp Đạo nói.
"Sư thúc vất vả rồi, Vân Vương đã căn dặn phải do chính bọn ta đích thân mang qua cho hắn, sư thúc không cần lo nữa đâu.
Lão tổ vội đáp.
Diệp Đạo hơi sững lại, cái thằng nhãi này tinh ranh phết, ngay cả chuyện này mà cũng dặn dò xong xuôi rồi.
"Sư thúc ta vì đế quốc Thiên Long chạy xuôi chạy ngược, lo đầu này bận đầu kia…"
"Sư thúc, Vân Vương còn nói chỉ nhờ ngươi một lần này thôi, những chuyện còn lại đều do sư thúc sư bá khác làm.
Lão tổ lau lau mồ hôi, sư thúc kiểu gì chả có miếng liêm sỉ vậy trời.
Trong lòng Diệp Đạo cảm thấy rất tức tối, mình chạy cả một quãng đường, cuối cùng lại thành công cốc à?
Thấy sắc mặt của Diệp Đạo không tốt, lão tổ vội vàng cười nói: "Vân Vương còn nói chắc chắn sư thúc cũng mệt lắm rồi, một vạn huyền thạch này dùng để hiếu kính sư thúc."
"Coi như các ngươi còn có lương tâm, biết hiếu kính sư thúc này.
Diệp Đạo hài lòng gật đầu, sau đó quay sang nhìn các thành viên Hộ Long tộc còn lại: "Các ngươi không hiếu kính tổ tông à?"
"Ta hiếu kính mười viên huyền thạch.
Thanh niên nhăn nhó lấy Huyền thạch bản thân để dành ra.
"Ta cũng mười viên.
Đám người còn lại cũng rối rít lên tiếng.
Diệp Đạo gật đầu hài lòng, nhiêu đây xem như là thu hoạch ngoài ý muốn nhỉ: "Các ngươi cũng đã xem xong Thiên Long ngọc rồi, giờ đưa ta để ta trả lại cho sư điệt."
"Sư thúc, ngươi có điều không biết, Thiên Long ngọc này là vật cần thiết để Hộ Long tộc có thể tiến hành hành động, nếu Vân Vương đã nhờ ngài mang tới đây có nghĩa là hắn không có ý định lấy lại, chờ khi nào hoàn thành nhiệm vụ mới nhận lại.
Lão tổ nói.
Diệp Đạo nhíu mày, miếng ngọc này vốn là một kiện binh khí Đế phẩm, chắc không phải tên này định giếm một mình đâu nhỉ?
Nghĩ vậy, hắn lập tức gửi tin nhắn cho Long Vân, sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn Diệp Đạo mới lên tiếng: "Tính tình sư thúc có hơi cẩn thận, các ngươi cứ nghe theo lời sư diệt mà làm, sư thúc đi đây."
"Cung tiễn sư thúc.
Lão tổ vội đứng dậy.
"Không cần đâu, Long Đản.
Diệp Đạo xua tay.
Đờ mờ vậy ngươi tự mà đi đi, tưởng ta muốn tiễn ngươi thật à? Lão tổ sầm mặt xoay người: "Đóng cửa!"
Diệp Đạo cũng không thèm để ý, có thể trở thành tổng đại lý dịch Huyền Nguyên, còn kiếm được hơn một nghìn Huyền thạch, bây giờ hắn đang rất vui.
Thứ mà hắn coi trọng thật sự chính là dịch Huyền Nguyên, đó mới đích thật là tương lai.
Sau khi rời khỏi Thiên Long cốc, Diệp Đạo ngự không chạy thẳng về đỉnh núi chỗ Huyền tộc trú ngụ.
"Tiểu sư điệt, không phải là sư thúc không nể mặt ngươi, nhưng tiểu đệ này của ngươi không biết điều gì hết. Dám ngang nhiên hạ độc ta và Diệp Đạo, còn hại hắn mất tích, là ngươi ép ta thay sư phụ ngươi thanh lý môn hộ."
"Sư thúc, lão tổ, Diệp Đạo chỉ giúp ta làm chút việc chứ không phải mất tích, thật đó."
Diệp Đạo vừa về tới nơi thì nghe thấy một đoạn đối thoại như vậy, trong lòng hắn có hơi cảm động, huynh đệ tốt, biết mang viện binh tới cứu ta.
"Diệp Đạo đến rồi.
Ngao Bính thờ ơ nói.
Hứa Trường Không khựng lại, hắn nhìn về phía Diệp Đạo mới trở lại, bĩu môi nói: "Sao người về sớm thế? Về cũng không chịu báo một tiếng."
Mọi người: "…"
Diệp Đạo trầm mặc, sau đó hơi hơi lùi về sau hai bước: "Hay là tí nữa ta lại tới đây?"
"Hai vị sư thúc, các ngươi đừng làm khó sư điệt nữa.
Long Vân cười khổ, hắn nhìn ra được rồi, hai vị sư thúc này chắc chắn đang muốn lừa đống huyền thạch và tài nguyên của hắn: "Chuyện làm đại lý dịch Huyền Nguyên, bọn ta đã đồng ý, cả khế ước cũng đã ký xong."
"Đồng ý rồi ư?
Hứa Trường Không khẽ cau mày, sau đó tức giận nhìn Diệp Đạo: "Sao ngươi không nói sớm, ta lỡ mời lão tổ tới đây luôn rồi!"
Diệp Đạo sững người, mời Ngao Bính phải tốn một khoản rất lớn, chỉ vì một chút sơ suất của bản thân mà lại phải tổn thất nhiều như vậy?
"Sư điệt, ngươi trả hai mươi vạn huyền thạch, ta sẽ phá cấm chế này giúp ngươi, giá gốc rồi đó.
Diệp Đạo vội vã nói.
"Ta mới hỏi sư phụ, hai vạn huyền thạch là đủ rồi.
Long Vân lầm rầm đáp.
Ứng Minh Nguyệt! Hai người tức đến nỗi suýt chút đã gào tên nàng lên. Ta lừa đồ đệ của ngươi một chút cũng không được à? Sao chỉ cho bọn ta kiếm chút tiền ít ỏi này thôi chứ?
Cuối cùng, hai người nhận hai vạn huyền thạch để mời Ngao Bính ra tay phá vỡ cấm chế. Bọn họ chỉ thuê Ngao Bính ra tay có một lần, giờ lâm thời đổi lại, Ngao Bính cũng không để ý, dù sao cũng chỉ cần chưởng một phát là xong.
Chưởng lực nháy mắt giải trừ cấm chế, một luồng khí màu đen tán ra, Ngao Bính lạnh nhạt nói: "Ta đi đây."
Không đợi bọn họ nói gì, Ngao Bính đã trực tiếp hóa thành một luồng sáng bay đi.