Chương 764 Các ngươi thật là thảm quá
Bọn họ có giảng thuật của mấy vị Đại Đế trong Thiên Ngân Tinh, đã lấy được địa đồ Thiên Ngân Tinh từ lâu, biết rằng ở một nơi cách đó không xa, có một tòa thành trì, có ba tộc Thiên Ngân, Cao Đẳng, Hoang Cổ sống lẫn với nhau.
Long Hạo và Lạc Thanh Phong đến, Thanh Nguyệt Lộ và Tiêu Thiên thì chọn một hướng khác tiến lên.
Lúc này, trên một tòa núi cao, mười bốn vị Đại Đế đạp mây đến, nhìn xuống núi sông vạn dặm, ánh mắt Thiên Vũ Đại Đế sáng lên, thở dài nói: "Đã từ lâu, Thiên Ngân Tinh không còn loại hơn được nữa, lần này không biết liệu có thay đổi được gì hay không."
"Chúng ta bây giờ đã không còn cách gì hơn rồi, nếu không ai lại nghĩ đến việc dẫn sói vào nhà chứ?
Một vị Yêu Thú Đại Đế thở dài một hơi, nói: "Chỉ có điều, nhóm người này hãy còn tốt, luật pháp do họ ban hành, có lợi cho việc xây dựng thế giới hòa bình, cũng không xem như là sói."
"Hạ truyền tống trận xuống đi.
Thiên Vũ Đại Đế hạ truyền tống trận xuống, truyền đi, thỉnh đạo tràng đến.
Ù ù!
Trận pháp tỏa sáng, Giang Thái Huyền và Ngao Bính đồng thời tới, Giang Thái Huyền quét mắt nhìn bốn phía, cau mày nói: "Chỗ này có chút hẻo lánh thì phải.’
"Tràng chủ, căn cứ theo yêu cầu của ngài, ngài muốn một thế giới, là vùng đất náo nhiệt nhất, địa thế tốt nhất, chỉ có nơi này là đáp ứng đủ yêu cầu của ngài" Thiên Vũ Đại Đế cười khổ nói.
"Nơi này không có nổi một dấu chân người, làm sao lại là nơi náo nhiệt nhất được? Ngươi cho bản tràng chủ một lời giải thích xem.
Giang Thái Huyền lãnh đạm nói.
"Tràng chủ, người nhìn tấm bia đá kia đi.
Thiên Vũ Đại Đế bất đắc dĩ chỉ hướng ngoài trăm thước, nơi có một tấm bia đá cao lớn, bên trên có khắc một hàng chữ: Thiên Ngân phân sơn bia.
"Như vậy là có ý gì?
Giang Thái Huyền chau mày, các ngươi còn làm trò bí hiểm với ta sao?
"Nơi này chính là nơi bọn chúng dùng để chia cắt đất đai Thiên Ngân Tinh của bọn ta, là nơi các chủng tộc nghị sự, sẽ thường xuyên có người đến đây xem xét.
Thiên Vũ Đại Đế khổ sở nói.
"Các ngươi thật là thảm quá.
Giang Thái Huyền thở dài một tiếng, quê hương đều bị người ta chia cắt một cách quang minh chính đại, nhóm Đại Đế này sống thật là khổ sở: "Nào, thuê cường giả đạo tràng, đi diệt đám người kia."
"Bây giờ vẫn còn chưa phải lúc.
Thiên Vũ Đại Đế lắc đầu nói: "Chúng ta vẫn còn chưa biết về những thế lực lớn mạnh đứng sau lưng những chủng tộc này, cụ thể là ở thế giới nào, cho dù có diệt đi bọn họ, sau này vẫn còn người đến tìm."
"Muốn cứu lấy Thiên Ngân Tinh, nhất định phải giải quyết từ gốc rễ.
Yêu Thú Đại Đế mở miệng nói.
Giang Thái Huyền khẽ gật đầu: "Nhưng có một việc ta vẫn phải nói cho các người biết, đạo tràng ta chỉ là làm ăn, bọn họ thuê cường giả đối phó các người hay các người thuê cường giả đối phó bọn họ, ta cũng đều không quan tâm."
"Bọn ta hiểu được.
Nhóm Đại Đế gật đầu, mua một chút thương phẩm rồi đạp mây rời đi.
Giang Thái Huyền đi lòng vòng trên đỉnh núi, mây mù lượn lờ bốn phía, đỉnh núi đã bị tầng mây phủ lấy, tóm lại, trong một thời gian ngắn, Đạo Quả cũng không thể bay lên được.
"Thiên Ngân phân sơn bia.
Nhìn tấm bia đá này, thần sắc Giang Thái Huyền có chút thản thốt, chẳng ngờ Thiên Ngân Tinh lại phải đi đến bước đường này, phải biết rằng, hai thế giới của bọn họ hợp nhất, có mười bốn vị Đại Đế, trong đó còn có hai vị thuộc cấp đỉnh phong.
Nhìn một hồi, Giang Thái Huyền trở về đạo tràng, chuẩn bị tu luyện.
Ầm!
Đột nhiên, hư không chấn động, năm bóng người đồng thời đến, trong đó có hai người toàn thân máu me đầm đìa, thê thảm đến không nỡ nhìn.
"Bọn chó Thiên Ngân hèn nhát, lại dám chạy trốn à!" Tiếng gầm thét truyền đến, Giang Thái Huyền lạnh nhạt quay nhìn, ba bóng người kia chia thành ba phương vị, chặn đường hai người còn lại.
Một người trong số hai thân ảnh kia có thân hình uyển chuyển, dung nhan kinh diễm, mang trên mình một luồng khí chất siêu nhiên.
Người còn lại là một nam tử tuổi thanh niên, trên thân vấy máu, trong tay cầm chặt thanh kiếm gãy, trên người có vô số vết thương, chăm chú bảo vệ nữ nhân trước mặt, âm thanh lạnh lùng nói: "Sớm muộn gì các ngươi cũng sẽ bị bọn ta đuổi đi thôi, bọn ta sẽ tấn công thế giới của các ngươi, giết sạch tất cả các ngươi!"
"Cường giả cấm kỵ của Thiên Ngân Tinh đều là một lũ hèn nhát, ở trước mặt lão tổ của bọn ta, đến một câu một lời cũng không dám nói, chỉ có thể mặc cho bọn ta chia cắt địa bàn của các ngươi.
Một người trong số đó cười lạnh một tiếng, nói: "Bọn chó Thiên Ngân các ngươi, ngoan ngoãn chịu chết đi, Nhân tộc cao đẳng bọn ta giết người, không ai dám ngăn cản!"
Giang Thái Huyền đứng trước cửa đạo tràng, da mặt cứng ngắc, đây chính là Nhân tộc cao đẳng sao?
Con mẹ nó, ai cho các ngươi tự tin đó vậy hả?
"Hả? Người là kẻ nào?
Nhìn Giang Thái Huyền còn có ngôi nhà gỗ, nghi hoặc nói: "Sao ngươi lại dám đến đây xây nhà? Dám làm càn làm rỡ như vậy, ngươi muốn chết rồi!"
Giang Thái Huyền trầm mặc, các ngươi làm ác như vậy, sao còn sống được tới bây giờ thế?
"Ta đi giết hắn, các ngươi giữ chân hai tên này.
Người kia lên tiếng, lạnh lùng mở miệng, thân hình chuyển động, bay thẳng đến chỗ Giang Thái Huyền.
"Cẩn thận!" Nữ tử kia biến sắc, lại vung tay lên một cái, từ trên người có hai tấm dây lụa bay ra, bao phủ tới: "Bọn ta không biết ngươi ở đây, ngươi mau đi đi, đem sự việc của bọn ta mà truyền đi, để mọi người cảnh giác, không rơi vào bẫy của bọn nghiệt chướng này!"
"Ồ? Tự thân mình lo chưa xong mà còn muốn lo cho người khác hả?
Một kiếm chấn động, dải lụa trong chớp mắt đã bị nổ tung, thanh trường kiếm hiện ra sát khí lạnh lẽo, bay thẳng đến hướng Giang Thái Huyền.
Thần sắc Giang Thái Huyền lãnh đạm: "Hoàng giả hậu kỳ mà đã có thể tung hoành Thiên Ngân rồi hay sao?"