← Quay lại trang sách

Chương 765 Các ngươi bị ức hiếp là bởi vì các ngươi nghèo!

Đối mặt với một kiếm ẩn chứa sát khí, thần sắc Giang Thái Huyền lãnh đạm: "Ngươi có biết một kiếm này của ngươi đã phạm vào tội gì rồi hay không?"

"Cẩu Thiên Ngân, lảm nhảm nhiều quá rồi, chết đi!" Cường giả Hoàng Giả hậu kỳ cười lạnh một tiếng, kiếm quang sáng loáng, uy năng tăng vọt lên ba phần.

"Dám dùng kiếm trước mặt ta, tự tin của ngươi cũng lớn lắm đấy."

Giang Thái Huyền lạnh lùng nói một câu, nhoáng một cái trong tay đã xuất hiện thanh trường kiếm Thần cấp, toát ra một luồng ánh sáng xanh, trong nháy mắt, cả người cả kiếm đều biến mất không thấy đâu nữa.

"Người đâu rồi?

Đang đâm một kiếm tới mà bỗng nhiên không thấy địch thủ đâu, trong lòng võ giả giật nảy, chưa kịp phản ứng thì cổ họng đã phát lạnh: "Ngươi...phụt."

Lời vừa mới ra khỏi miệng, một cột máu tươi bắn ra, thân thể của võ giả Hoàng Giả hậu kỳ chấn động, ngã quỵ xuống, đã không còn sinh khí.

"Lão đại.

Sắc mặt hai tên võ giả còn lại đại biến, sợ hãi quay nhìn Giang Thái Huyền: "Cẩu Thiên Ngân, ngươi dám giết người Nhân tộc cao đẳng bọn ta, ngày tận thế của Thiên Ngân các ngươi đến rồi!"

"Mặc dù bản tràng chủ là một người làm ăn, nhưng nghe khẩu khí nói chuyện này của các ngươi, quả thật có chút khó chịu.

Giang Thái Huyền hừ lạnh một tiếng, trong chớp mắt thân hình lại biến mất: "Một chiêu, cẩn thận!"

Kiếm quang vô ảnh, ánh sáng xanh ẩn hiện, kiếm pháp Thần cấp kết hợp với trường kiếm Thần cấp, một thân uy năng của Hoàng Giả đi đến đâu là hàn quang vô tận và tử vong quét sạch đến đấy.

Keng keng!

Hai âm thanh ngột ngạt vang lên, hai tên võ giả đổ gục xuống, ngay cả việc phản kháng cũng không kịp.

"Mạnh thật!" Một nam, một nữ khiếp sợ nhìn Giang Thái Huyền, Cao Đẳng tộc, tuy không thể sánh bằng Hoang Cổ tộc - được mệnh danh là bất khả chiến bại trong những người cùng giai, nhưng cũng phải mạnh hơn những kẻ ngang giai bình thường, thế mà trong nháy mắt đã bị người trước mặt này giết rồi sao?

Bọn họ có thể nhìn ra, tu vi của người đứng trước mặt họ không khác biệt so với họ bao nhiêu, đây chẳng phải là nói, còn lợi hại hơn những người Hoang Cổ tộc cùng giai hay sao?

"Bản tràng chủ Giang Thái Huyền, hoan nghênh hai vị đến với Thần Ma đạo tràng.

Giang Thái Huyền thu trường kiếm, mặt mỉm cười.

"Chỗ này là...?

Hai người vẫn còn chưa hồi phục lại tinh thần sau cú sốc, trong lúc kinh ngạc còn mang theo cả sự hoang mang, không hiểu gì cả.

"Hai vị đây là bị Nhân tộc cao đẳng ức hiếp hay sao? Có thể nói cho ta biết nguyên nhân hay không?

Giang Thái Huyền hỏi.

"Bọn khốn nạn đáng ghét này chiếm đoạt gia viên của bọn ta, trấn lột cướp bóc, lại còn tàn sát tứ phương, trước đó hai người bọn tôi vừa vặn gặp lúc bọn chúng đang đồ sát thường dân bách tính, không nhịn được mà ra tay nhưng lại không phải là đối thủ của bọn chúng.

Người thanh niên uất ức nói.

"Ầy, đám người này quá đáng ghét rồi, tại sao bọn chúng lại muốn ức hiếp Thiên Ngân Tinh chúng ta như vậy chứ.

Gương mặt nữ tử đầy ý hận.

Mặt Giang Thái Huyền không có chút biểu hiện gì gọi là phẫn nộ, chỉ đầy hững hờ: "Hai người có muốn biết tại sao không?"

"Ngươi biết sao?

Nữ tử kinh ngạc nhìn hắn.

"Đi theo ta.

Giang Thái Huyền dẫn theo hai người tiến vào Thần Ma đạo tràng, mở TV lên, thương phẩm của đạo tràng hiện ra, hai người kia ngây ngốc tại chỗ luôn.

Đồ vật ở đây đều có thể tăng thực lực lên mà lại còn không có tác dụng phụ sao?

Công pháp Thần cấp, huyết mạch Thần cấp, … Nếu có được những thứ này thì liệu chúng ta có còn bị ức hiếp nữa không?

"Bây giờ đã hiểu vì cái gì mà Thiên Ngân Tinh bị ức hiếp hay chưa?

Giang Thái Huyền hỏi.

"Vì...vì cái gì?

Nữ tử ngơ ra, chuyện này có liên quan gì đến chuyện bọn họ bị xâm lấn sao?

Thanh niên biểu hiện thái độ giật mình: "Ta biết rồi, đây chính là một bảo khố tuyệt thế, bọn họ đến đây chắc chắn là vì muốn đoạt những bảo vật này!"

"Không!" Nét mặt Giang Thái Huyền không chút thay đổi, nhìn người thanh niên: "Đơn giản mà nói là ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi."

Thanh niên: "..."

"Các ngươi bị ức hiếp là bởi vì các ngươi nghèo!" Giang Thái Huyền thở dài một hơi, nói: "Chỗ này của ta, có nhiều đồ tốt tới như vậy, chỉ cần dùng tiền là có thể mua được, tạm thời thì bọn chúng còn chưa biết đến chỗ này của ta, làm sao bọn chúng có thể đến cướp đồ vật của ta được."

"Sở dĩ các người bị ức hiếp cũng là bởi vì các người nghèo, bởi vì Thiên Ngân Tinh của các người nghèo, nếu như các người có tiền, mua chút đồ này, thì còn lo gì không chiến thắng được những người ngoài hành tinh kia nữa?"

Hai người ngơ ra, phong cách này có phải có chút không đúng nhỉ?

Vừa rồi ngươi dùng một kiếm giết chết ba cường giả, lại còn có nhiều đồ tốt như vậy, ngươi ắt hẳn là cao nhân tuyệt thế trong truyền thuyết rồi, nhưng sao bây giờ có nhìn thế nào, cũng giống như một tiểu buôn đang chào hàng mình vậy kìa?

"Có phải các người cảm thấy ta nói rất có lý không?

Giang Thái Huyền nghiêm túc hỏi.

Hai người mờ mịt gật đầu, lời ngươi nói không chỉ là có lý mà phải là hoàn toàn chí lý!

Bọn ta đúng là nghèo thật, nếu bọn ta có rất nhiều tiền, chắc chắn sẽ không bị ức hiếp, mà chỉ có bọn ta ức hiếp người khác thôi.

"Giá cả của các loại tài nguyên thì hai người cũng rõ rồi đó, hai người có mua thương phẩm không?

Giang Thái Huyền hỏi.

"Chuyện này...ở đây ta có ba cây dược liệu Hoàng phẩm.

Nữ tử lấy ra ba cây dược liệu, nhìn lên TV, nàng cũng biết phân chia.

Nam tử thì có ít hơn, chỉ có một cây dược liệu.

"Hừm...của ngươi sáu mươi vạn, còn của ngươi hai mươi vạn, đây là thẻ hội viên của hai người.

Giang Thái Huyền lấy ra hai tấm thẻ hội viên, giao cho hai người.

"Ta muốn Thần cấp...mà thôi đi, cho ta mười viên Thần Ma đan trước đi.

Lúc đầu nữ tử định nói mình muốn công pháp Thần cấp, nhưng nghĩ kĩ lại thì đổi ý, mua không nổi.