Chương 795 Khai chiến
Thời gian hai ngày trôi qua rất nhanh, Thiên Ngân Tinh lại xuất hiện thêm một nhóm nhân thủ, có tới hai vị Đại Đế đỉnh phong, ba vị Đại Đế hậu kỳ, thực lực này, hoàn toàn có thể đứng vững gót chân trước một Thiên Ngân Tinh toàn thịnh.
Sự việc đã xảy ra trong dự liệu, Hoang Cổ tộc ra tay với Nhân tộc cao đẳng.
Đây là chuyện do Hoang Huyết xúi giục, hắn cần giết đủ số lượng Nhân tộc cao đẳng, thì mới có thể lấy được sách Đại Đế, còn có tài nguyên của Nhân tộc cao đẳng.
Quan trọng nhất là, Đoạn Dương đã sắp trở thành tâm bệnh của hắn, Đoạn Dương thăng cấp không chậm hơn hắn, nếu như Đoạn Dương nhận được sự coi trọng của Nhân tộc cao đẳng, thì thậm chí sẽ vượt qua hắn.
Ân oán số mệnh giữa Võ Thần và Kiếm Thần nhất định phải có một kết thúc, Hoang Huyết đương nhiên sẽ không muốn mình chết, hoặc là lúc độ kiếp bị đánh lén, hắn muốn giết chết Đoạn Dương.
Cuộc chiến bạo phát, Nhân tộc cao đẳng tan vỡ một cách toàn diện.
"Hoang Thiên, các ngươi đừng tưởng rằng đã thắng, các ngươi đã làm ra sai lầm lớn nhất trong cuộc đời!" Ánh mắt của Mục Vân Sơn lạnh lẽo: "Bọn ta chết đi, Nhân tộc cao đẳng tuyệt đối sẽ không buông tha cho Hoang Cổ giới ngươi!"
"Sai, là Thiên Ngân Tinh giết các ngươi.
Trên mặt Hoang Thiên mang theo một nụ cười lạnh lùng: "Các ngươi đều chết hết, ai mà biết có thật là bọn ta giết hay không?"
"Đáng ghét.
Đoạn Dương tức giận rít gào: "Hoang Huyết, nếu không phải tại tài nguyên của ta không bằng ngươi, thì há có thể để cho ngươi diễu võ dương oai?"
Hoang Huyết bĩu môi xem thường: "Nghe nói Nhân tộc cao đẳng xảo quyệt, nham hiểm, theo bản thiếu chủ, cũng chỉ có vậy mà thôi, kẻ ngu thật sự là các ngươi."
Các ngươi xảo quyệt, nham hiểm, kiêu ngạo, còn không phải bị ta đùa bỡn như chó sao?
"Hên là ngươi có một người cha tốt, coi trọng ngươi, bồi dưỡng ngươi.
Đoạn Dương không phục nói: "Nếu như Mục Vân Sơn ủng hộ ta, ta từ lâu đã thành Đế, giết ngươi như giun dế."
"Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Mục Vân Sơn còn có chút nghĩ không thông: "Tại sao các ngươi xem trọng tài nguyên đến vậy? Có tài nguyên có thể thăng cấp sao?"
Đây là ai cho sự tự tin đó? Có tài nguyên, có thể thăng cấp tới Đại Đế ư?
"Hoang Huyết, ngươi dám nói không?
Đoạn Dương cười gằn: "Ta tới nói vậy, truyền thừa của Thần, ngươi được truyền thừa Võ Thần, ta chiếm được truyền thừa Kiếm Thần, ta có luyện đan sư Đế phẩm giúp, có thể luyện chế ra đan dược hoàn mỹ, không có một chút tác dụng phụ nào, kể cả đột phá cảnh giới, cũng không có tác dụng phụ."
"Cái gì?
Mục Vân Sơn chấn động: "Sao ngươi không nói sớm?"
"Ta nói nhưng liệu ngươi có tin không? Ta đột phá nhanh như vậy, cũng chả thấy ngươi tin tưởng ta.
Đoạn Dương lạnh rên một tiếng, cười khẩy nói: "Mục Vân Sơn, đều tại ngươi, nếu ngươi không bảo thủ giữ lại chút tài nguyên đó, thì chúng ta há phải đối mặt với cảnh tượng này?"
Còn có một chuyện, Đoạn Dương cũng chưa nói, nếu như lúc trước ta nói các ngươi cướp truyền thừa, thì ta tìm ai đây?
Nhưng giờ thì khác rồi, đại quân của Hoang Cổ tộc đã áp sát biên giới, nghiền ép toàn diện, đã giết tới sào huyệt của bọn họ.
"Còn có một chuyện, ngươi chưa nói.
Hoang Huyết lạnh giọng nói: "Chính là giết hết Nhân tộc cao đẳng các ngươi, bằng không lời nguyền sẽ phát tác, tu vi của chúng ta sẽ giảm xuống!"
"Đoạn Dương, từ thời khắc đạt được truyền thừa, chúng ta đã là không chết không thôi!"
"Đúng vậy đó, không chết không thôi!" Đoạn Dương nắm chặt trường kiếm, nhìn tộc nhân đang không ngừng chết thảm, trái tim lạnh như thép: "Ngươi giết nhiều người của bọn ta như vậy, đã có thể lấy được sách truyền thừa Đại Đế rồi chứ?"
"Đúng vậy, không bao lâu nữa, ta có thể thành Đế, mà ngươi, chắc chắn sẽ trở thành đá kê chân!" Hoang Huyết cười ngạo nghễ, liếc nhìn Đoạn Dương bằng nửa con mắt: "Cạnh tranh đại thế, thiên hạ chỉ có một người có thể đè ép cùng thời, đi tới con đường thành Thần, thành tựu thần linh, mà kẻ thành Thần, cuối cùng sẽ là ta!"
"Trời cao chiếu cố!" Ánh mắt của Đoạn Dương lạnh lùng: "Nếu đã không thể chạy trốn, cho dù ta chết, cũng phải chém xuống một miếng thịt của ngươi!"
"Giết!"
Từng tiếng gào thét, tuy rằng Nhân tộc cao đẳng toàn diện tan tác, nhưng không chút nào chùn bước, điên cuồng chém giết với Hoang Cổ tộc.
Hai tộc khai chiến, trong hư không, mấy thân ảnh coi thường cuộc chiến ở dưới, chờ thời cơ thích hợp để ra tay.
Phía dưới, Nhân tộc cao đẳng đang liên tục bỏ mạng, chớp mắt cũng chỉ còn sót lại một ít Đại Đế, còn có Mục Vân Sơn và Đoạn Dương, những người khác thì đã chết hết.
Hoang Cổ tộc cũng chịu thương vong không nhỏ, đúng là các Đại Đế không có tổn hại gì, ba vị Đại Đế đỉnh phong liên thủ, Mục Vân Sơn căn bản không chống đỡ được, nghiễm nhiên là bị trọng thương.
"Ra tay.
Thiên Vũ Đại Đế ra lệnh một tiếng, trong nháy mắt giáng lâm xuống, trực tiếp đối đầu với Hoang Thiên.
"Người của Thiên Ngân Tinh à?
Hoang Thiên cả kinh, chốc lát cả giận nói: "Thiên Vũ, ngươi đang làm gì? Bọn ta diệt Nhân tộc cao đẳng, các ngươi vậy mà ngăn cản?"
"Môi hở răng lạnh, bản đế há lại không hiểu?
Thiên Vũ Đại Đế cười lạnh một tiếng, trực tiếp bảo vệ Mục Vân Sơn.
"Ngươi đã muốn chết, bản đế sẽ tác thành cho ngươi, để cho ngươi hiểu, thế nào là cùng cấp vô địch!" Hoang Thiên cười ngạo nghễ: "Hoang Thiên ta, ở bên trong Đại Đế đỉnh phong, chính là vô địch!"
"Bát Hoang Quyền!"
"Thiên Vũ Hoành Lưu!" Thiên Vũ Đại Đế một tiếng hét dài, một kiếm đi qua, một vệt lãnh quang vô tận lóe qua.
Phụt!
A!
Một tiếng kêu thê lương thảm thiết truyền đến, tất cả mọi người bối rối, một cánh tay bay ra ngoài, Hoang Thiên ngây dại ra.
Đại Đế của Nhân tộc cao đẳng cũng ngây ngẩn cả người: "Nói là cùng cấp vô địch cơ mà?"
"Một kiếm chém một cánh tay? Đây chính là cùng cấp vô địch hả?"
Ngươi thổi phồng cùng cấp vô địch, có phải là có chút thái quá rồi hay không?
Tốt xấu gì ngươi cũng phải đánh trên hai chiêu chứ, mới một chiêu mà ngươi đã bị chặt đứt một cánh tay, không cảm thấy xấu hổ khi nói mình là cùng cấp vô địch sao?