Chương 812 Kết quả
Cuộc chiến khủng khiếp bắt đầu, hai vị Đại Đế thiên tài cùng thi triển kĩ năng, một bên là Liệt Nhật Phần Thiên, một bên là Vô Song Kiếm Pháp, sự chênh lệch giữa song phương không lớn, nhất thời khó phân thắng bại.
Chiêm Bạch Tinh lạnh lùng quan sát trận chiến này, ánh mắt càng ngày càng âm trầm.
Ánh mắt Long Hạo thì càng ngày càng sáng rực lên, tốt lắm, nhanh thôi, nhân vật phản diện mới sẽ được ra đời rồi.
"Tiếp ta một kiếm, Thiên Hà Thanh Liên."
Thiên hà cuồn cuộn, thanh liên tỏa sát khí, kiếm khí vô song, trường kiếm tung hoành ngang dọc, kiếm khí khuấy động, mũi kiếm xuyên trời.
"Đại Nhật Vô Ảnh!"
Triển Dương vỗ ra một chưởng, mặt trời làm chấn động hư không, thiên hà vì đó mà bốc hơi, kiếm khí cũng vì vậy mà tán loạn.
Một bước một bông sen xanh, một thanh liên ẩn vạn kiếm, tuy rằng võ kỹ này chưa được đại thành, nhưng vẫn phi phàm, dẫu sao đây cũng là một võ học cấp Thần.
Ầm!
Đôi bên giao phong lần nữa, bầu trời đêm vỡ vụn, hai bóng người đồng thời bay ra ngoài, trường kiếm xoay vòng rồi rơi xuống, kiếm chỉ Đoạn Dương khẽ động, trường kiếm cảm ứng được, lại bay vọt lên.
"Thủ đoạn này của ngươi, vô dụng với ta thôi!" Triển Dương cười lạnh một tiếng, đã sớm biết về Ngự Kiếm thuật của hắn, sao có thể mắc lừa ở đây được?
Thứ nguy hiểm nhất của Đoạn Dương, không phải khi kiếm trong tay, mà là khi kiếm rời tay!
"Vậy sao?
Đoạn Dương cười khẩy một tiếng, lại vung kiếm chỉ lên.
Vù!
Trường kiếm ngự không đến, bỗng nhiên biến hóa, dưới sự kinh ngạc của Triển Dương, thanh trường kiếm từ một phân thành hai, từ hai hóa thành bốn...Trong nháy mắt, hóa thành vạn thanh trường kiếm, hóa thành một mảng kiếm, kéo dài đến tận chân trời, bao phủ bốn phương tám hướng.
"Giết!" Đoạn Dương khẽ quát lên một tiếng, trường kiếm hội tụ, vạn thanh trường kiếm đồng thời phóng tới, trường kiếm liên miên bất tận, tựa như nước mưa, khiến vô số người chấn động.
"Kiếm này...là thật sao?"
Một chưởng đánh ra, trong nháy mắt, mặt trời nóng rực bị trường kiếm xuyên quan, Triển Dương cả kinh mở miệng, những thanh trường kiếm này, dù cho hắn đụng phải thanh nào, cũng đều ẩn chứa sức mạnh kinh người, không kém gì một chiêu toàn lực của Bán Đại Đế.
"Với chiêu này, ngươi vẫn chưa đánh bại được ta đâu!" Triển Dương giận dữ quát lên một tiếng, chưởng lực tái khởi, quanh người hắn hiện lên ba mặt trời nóng rực: "Tam Dương Diệt Thế!"
"Khẩu khí của ngươi không biểu thị cho bản lãnh của ngươi!" Đoạn Dương cười lạnh một tiếng, vỗ ra một chưởng, vạn thanh trường kiếm phát nổ, trong tích tắc cả người đều biến mất, xuất hiện lần nữa, đã đứng trước mặt Triển Dương.
"Ngươi...
Triển Dương biến sắc, sự xuất hiện của Đoạn Dương nằm ngoài dự đoán của hắn, trong lúc nóng vội, chỉ có thể dốc toàn bộ sức mạnh, xuất thủ lần nữa.
Kiếm chỉ bắn ra, vạn thanh trường kiếm bay thẳng đến ba mặt trời nóng rực, còn bản thân hắn thì phóng thẳng đến chỗ Triển Dương.
Ầm!
Chưởng lực và kiếm chỉ va vào nhau, cánh tay Triển Dương run lên, thổ ra một ngụm máu, cả người lập tức ngã xuống, ba mặt trời nóng rực kia cũng ầm ầm sụp đổ.
"Tay không đấu với Đế binh, sự ngông cuồng của ngươi thật khiến cho bản đế sợ hãi thán phục.
Đoạn Dương cười lạnh một tiếng, trong lòng bàn tay hiện lên một thanh tiểu kiếm, chính là món Đế binh trường kiếm của hắn.
"Ta thua rồi.
Triển Dương hừ lạnh một tiếng, ném ra ba cây linh dược Đế phẩm: "Lần này ngươi có thể thắng, là nhờ thứ võ học quái quỷ của ngươi, lần sau ngươi sẽ không được may mắn như vậy nữa đâu!"
"Ha ha, bản đế chờ ngươi đem dược liệu đến cho ta lần nữa.
Đoạn Dương cười ngạo nghễ, ngự không rời đi: "Bụi mờ đường chinh chiến, thân nắm ngọn giáo đơn, ngàn xưa đến nay hỏi ai địch nổi?"
"Đáng ghét!" Triển Dương cả giận quát một tiếng, quay người rời đi.
Người Chiến Thần giới nhìn bóng lưng khuất dần, nét mặt đều đầy vẻ giận dữ, ngàn xưa đến nay hỏi ai địch nổi? Chẳng qua chỉ mới thắng có hai trận, mà đã ngông cuồng như thế rồi sao?
"Triển Dương, ngươi chọn nơi này để khiêu chiến, vì thật sự đã cho rằng ngươi mạnh hơn ta rồi hay sao?
Chiêm Bạch Tinh cười mỉa một tiếng, nhìn vẻ mặt tức giận của Triển Dương: "Ngươi so với ta, vẫn còn có khoảng cách."
"Chiêm Bạch Tinh, ngươi muốn chết à?
Tâm trạng Triển Dương bây giờ thật sự rất tệ, bản thân vừa bại trận, trước đó còn cười cợt Chiêm Bạch Tinh, bây giờ bị gậy ông đập lưng ông.
Chiêm Bạch Tinh liếc nhìn Triển Dương một cách đầy thương hại, quay người rời đi.
"Ánh mắt đó của ngươi là sao hả?
Triển Dương nổi giận, ta bại trận, nhưng trước đó ngươi cũng khác gì ta, vậy mà ngươi dám thương hại ta sao? Dù ta có bại, ta cũng vẫn xếp phía trên ngươi!
Chiêm Bạch Tinh ngự không rời đi, Long Hạo theo sát phía sau.
"Chứng kiến thực lực của Đoạn Dương, ta không có nổi một chút lòng tin.
Chiêm Bạch Tinh thở dài nói.
"Vẫn là câu nói đó, chỉ cần có đủ tài nguyên, ta liền có thể giúp ngươi thăng tiến.
Long Hạo thản nhiên nói.
"Ta hiểu.
Chiêm Bạch Tinh nhẹ nhàng gật đầu.
Long Hạo lại lên tiếng nói thêm: "Ta định đi tìm Triển Dương."
"Ngươi cũng muốn giúp hắn sao?
Chiêm Bạch Tinh chau mày, gặp được Long Hạo là cơ duyên của hắn, bây giờ lý nào để Triển Dương cũng có được cơ duyên?
"Ừm, kẻ địch của kẻ địch, thì chính là bằng hữu.
Long Hạo hằn học nói: "Ta nhất định phải cho Đoạn Dương một bài học."
"Chỉ cần ngươi giúp ta, ta mặc kệ ngươi đi tìm ai.
Chiêm Bạch Tinh nghĩ ngợi một chút rồi đáp.
Hắn rất hiếu kỳ về thân phận của Long Hạo, nhưng cũng không dám quản nhiều, dù sao gã này cũng là tên mang theo Bán Thần khí và một cặp Đế binh, đây là một bảo khố di động, còn biết luyện chế Thiên Địa đan và linh khí tiên thiên, có trời mới biết sau lưng tên này là thế lực khủng khiếp thế nào.
"Cuộc chiến bắt đầu, ta hi vọng ngươi có thể giúp ta một chuyện.
Chiêm Bạch Tinh lại nói.
"Ta còn có thể giúp ngươi chuyện gì nữa?
Long Hạo nghi ngờ nói.
"Cho ta mượn Bán Thần khí, tài nguyên kiếm được, chia lại cho ngươi ba phần.
Chiêm Bạch Tinh trầm giọng nói, nếu có Bán Thần khí trong tay, trong số cùng giai, còn ai là đối thủ của hắn nữa? Cho dù có là Đại Đế đỉnh phong đến, cũng không bắt được hắn.
"Chuyện này không thành vấn đề, chỉ cần ngươi nhớ kĩ, sau này giúp ta dạy dỗ Đoạn Dương.
Long Hạo sảng khoái đồng ý, Bán Thần khí này có ấn ký do Yên Tuyết Hàn để lại, không cần lo bị người ta cướp mất.