Chương 814 Chiến cảnh
Nghê Tuyết có thể tưởng tượng, Chiêm Bạch Tinh có Trấn Thiên Bi, hoàn toàn quét sạch tứ phương, thu lấy hầu hết tài nguyên.
Long Hạo quả thật là tàn nhẫn, đến Bán Thần khí cũng đem cho mượn, Chân Hư giới các người có thể chịu nhường mặt mũi một chút được không?
Nghê Tuyết rất khó xử, nhưng lại không thể không đến chiến cảnh, đúng lúc nàng ta đang suy nghĩ không biết phải mở miệng thế nào, Đoạn Dương truyền âm tới: "Sư tỷ, chiến cảnh đã mở ra, bên trong có rất nhiều tài nguyên, đệ muốn vào đó thu thập tài nguyên, với thực lực của đệ, người bình thường sẽ không thể cản được đệ."
"Bây giờ danh tiếng của ngươi đang vào lúc thịnh, cần phải khiêm tốn một chút.
Nghê Tuyết nghĩ ngợi rồi nói: "Dù sao ngươi cũng là người của Chiến Thần giới, thu thập một ít tài nguyên thì được, nhưng thu nhiều quá, khó tránh khỏi bị người khác hợp sức vây đánh."
"Lời sư tỷ nói rất có lý, lần này sư đệ sẽ ẩn mình.
Đoạn Dương nói.
Nghê Tuyết thở phào nhẹ nhõm, cũng còn may Đoạn Dương chưa cuồng vọng đến mức không biết suy nghĩ, bằng không nàng ta cũng chỉ có thể bỏ mặc Đoạn Dương, tự lo lấy thân mình.
Sáng sớm hôm sau, rất nhiều cường giả tụ tập trên một ngọn núi, Chiêm Bạch Tinh và Triển Dương đến đầu tiên, còn có các Đại Đế khác và một số Hoàng giả, Vương giả.
Đoạn Dương ẩn mình trong đám đông, giấu đi khí tức, giống như một người bình thường.
Ầm!
Chân trời chấn động, sấm sét nổi đùng đùng, những đường vân thần bí xuất hiện, nguyên khí trời đất hội tụ, một bóng người xuất hiện, hai tay kết ấn, vô số chiến khí đánh vào trong đường vân.
Lập tức, đường vân xoắn lại, dung hợp, hình thành một cánh cửa màu vàng, thông đến chiến cảnh.
"Chiến cảnh đã mở, tự nắm lấy cơ hội, hạn chế giết chóc, sau hai ngày sẽ cửa sẽ đóng.
Bóng người nói xong câu đó thì ngự không rời đi.
"Đa tạ lão tổ.
Đám người Chiêm Bạch Tinh cung kính cất lời, kéo nhau tiến vào bên trong.
"Cuối cùng chiến cảnh cũng đã mở ra, rốt cuộc lão phu cũng đã nhìn thấy hi vọng rồi.
Một giọng nói già nua truyền đến, một lão giả hơn tám mươi tuổi, trên mặt đầy nếp nhăn, hai mắt đục ngầu, mang theo vẻ kích động.
"Chiến cảnh à, sao có thể thiếu bản đế được chứ?"
"Còn có bản đế nữa!"
"Còn cả bản đế nữa."
Những bóng người lần lượt ngự không đến, lão giả hơn tám mươi kia ngây ra, chuyện gì thế này, sao đột nhiên lại có nhiều Đại Đế đến như vậy? Mẹ nó, các ngươi đều vào hết thì ta còn có hi vọng gì lấy được đồ chứ?
"Khiêm tốn, khiêm tốn một chút đi.
Đại Đế dẫn đầu khẽ nói.
Khiêm tốn ư? Cả đám Đại Đế các ngươi tụ tập ở đây mà còn khiêm tốn được à? Nội tâm lão giả tan nát, chẳng lẽ mình về luôn cho rồi?
Bên trong chiến cảnh, nguyên khí trời đất dồi dào, rất nhiều người tụ họp, có người Chiến Thần giới mà cũng có người của Nhân tộc cao đẳng, còn có một đám người mặc áo đen đeo mặt nạ.
Lão giả nhìn đám Đại Đế mặc áo đen đeo mặt nạ, hoàn toàn mù mờ, các ngươi muốn làm cái gì đây?
"Thiên Vũ, bước tiếp theo chúng ta phải hành động như thế nào?
Một vị Đại Đế lên tiếng nói: "Có phải chúng ta đến đoạt lấy không?"
Đoạt lấy ư?
Toàn thân lão giả run lên, một đám Đại Đế hợp thành đoàn đến tranh đoạt à? Bây giờ mình nên chạy đúng không nhỉ?
"Hay là, chúng ta bắt tên này trước thì sao?
Lại một vị Đại Đế lên tiếng, nhìn lão giả ở bên cạnh.
"Một lão già tàn phế, chạy đến đây đứng còn run rẩy, rõ là nghèo kiết xác, chúng ta đi.
Thiên Vũ Đại Đế ra lệnh một tiếng, dẫn đầu đoàn người ngự không lên.
Lão giả: "..."
Ta đã chuẩn bị sẵn hết để tranh đoạt rồi, các ngươi chỉ nói một câu nghèo kiết xác rồi bỏ đi vậy hả?
"Có lẽ đi theo bọn chúng sẽ có thu hoạch bất ngờ gì thì sao?
Lão giả xoay chuyển ý nghĩ trong một thoáng, rồi đi theo phía sau, đám người này không cướp của mình, không ra tay với mình, chỉ cần mình không quá đáng, chắc có lẽ cũng không khiến cho chúng nổi sát tâm.
...
Ầm ầm!
Chiến cảnh chấn động, Đế uy tản mạn, một trận chiến quét khắp đất trời, phá vỡ sự yên tĩnh ở Chiến cảnh.
"Chiêm Bạch Tinh, cây linh dược Đế phẩm này là của bản đế, mau giao ra đây, nếu không đừng trách bản đế vô tình!" Triển Dương thét lên, mặt trời nóng rực lơ lửng quanh thân, chống đỡ một chiêu của Chiêm Bạch Tinh.
"Bản đế muốn nó đấy, ngươi làm gì được ta?
Chiêm Bạch Tinh ngạo nghễ nói một câu, ánh mắt lộ vẻ khinh thường: "Triển Dương, bây giờ đã không còn như ngày trước nữa, đừng quá tự cao tự đại, nếu không, người mất mặt chính là bản thân ngươi đấy!"
"Ồ?
Sắc mặt Triển Dương âm trầm: "Xem ra, ngươi sớm đã quên mất bản lĩnh của bản đế rồi, hôm nay, ta sẽ cho ngươi phải đau khổ một phen!"
"Dựa vào ngươi ư?
Chiêm Bạch Tinh lạnh lùng cười một tiếng, bản đế đã không còn là Chiêm Bạch Tinh của trước kia từ lâu rồi, dùng cái nhìn của quá khứ để đánh giá bản đế, chỉ khiến cho ngươi vạn kiếp bất phục thôi!"
"Giết, Liệt Nhật Phần Thiên!" Triển Dương gầm lên đầy giận dữ, liệt nhật lại xuất hiện, nhiệt độ cao lan tỏa đến vô tận, cây cỏ bốn phía đều bị diệt, không ít linh dược cấp thấp cũng bị thiêu hủy trong chớp mắt.
"Chiến Long Thức!" Chiêm Bạch Tinh cười mỉa một tiếng, vũ động trường thương, chiến long gầm thét xuất hiện.
Ầm!
Hai bên va chạm, chiến long chấn động, tán loạn không ngừng, liệt nhật cũng đang tiêu tán một cách nhanh chóng, cả hai người đều bị chấn động và đồng thời văng ngược trở ra.
"Lại một lần nữa, Tam Dương Diệt Thế!" Triển Dương thét lên một tiếng, thúc đẩy Chiến khí trong cơ thể lên đến cực hạn, ba vầng mặt trời rực nóng lơ lửng, nhiệt độ cao khủng khiếp thiêu đốt cả mặt đất, hư không cũng vì vậy mà xoắn xuýt, tan vỡ.
"Xem kỹ đây, ta sẽ dùng một chiêu đánh bại ngươi!" Chiêm Bạch Tinh hừ lạnh một tiếng, thu hồi trường thương, vỗ ra một chưởng.