← Quay lại trang sách

Chương 818 Tại sao ngươi chỉ cướp của ta?

Công bằng ư? Bản đế khổ sở chờ đợi hơn trăm năm, đột nhiên ngươi đến cướp, còn dám nói công bằng với ta à?"

Hư Hành tức giận, vỗ ra một chưởng, chiến khí cuồn cuộn phá nát hư không, bao trùm Thiên Vũ Đại Đế: "Thực lực của ngươi không yếu, nhưng so với bản đế, vẫn còn kém một phần!"

"Thiên Vũ Hoành Lưu!" Một vòng kiếm quang với trình độ cực cao, Thiên Vũ Đại Đế lại dốc toàn lực xuất thủ.

"Hư Không Tận Hủy!" Song chưởng Hư Hành giao nhau, tuyệt thế võ học lần đầu được đánh ra, hư không sụp đổ, chiến khí cuồng ào ào đánh tới.

Ầm!

Một trận nổ lớn, Hư Hành và Thiên Vũ Đại Đế đồng thời bị chấn động, bay ngược trở ra, khiếp sợ nhìn đối thủ.

"Từ khi nào ở Chiến Thần giới lại xuất hiện một nhân vật đẳng cấp như ngươi vậy?

Nét mặt Hư Hành đầy vẻ nghi hoặc: "Trừ khi, ngươi không phải là người của Chiến Thần giới!"

Nếu ở Chiến Thần giới xuất hiện một cường giả thế này thì tuyệt đối không phải hạng vô danh, mà có người Dị giới đi vào Chiến Thần giới thì lại không phải chuyện đáng ngạc nhiên gì.

"Thương thế của ngươi chưa khỏi hẳn, đã được thế này rồi, khó trách khi trước ta không nhìn ra được nội tình của ngươi.

Thiên Vũ Đại Đế kinh ngạc nói.

"Hừ, một thân bản lĩnh này của ngươi, lại làm ra hành vi cướp đoạt, khiến cho bản đế lấy làm hổ thẹn thay!" Hư Hành hừ lạnh một tiếng, vỗ ra một chưởng, nguyên khí trời đất quy tụ phát đến, phía sau lờ mờ một bóng hình to lớn: "Hư Không Thiên Tù!"

Chưởng ấy vừa đánh ra, từng cột sáng từ bốn phương tám hướng rọi đến, tạo thành hình chiếc lồng giam, phong tỏa xung quanh Thiên Vũ Đại Đế.

"Tinh Thần Nhất Kiếm!" Mũi kiếm vừa chuyển động, Thiên Vũ Đại Đế lại đánh ra một tuyệt học.

Ầm!

Kiếm từ sao trời, chém tan cột sáng, đánh vỡ tù giam, lại giao chưởng với Hư Hành lần nữa.

Bốp!

Phụt!

Hư Hành phun ra một ngụm máu, sắc mặt lạnh lẽo, thân hình bay ngược lại hơn trăm mét, quần áo rách tươm, vết thương khắc tận xương.

Thiên Vũ Đại Đế lui lại mấy chục mét, nhẽ nhíu mày: "Ngươi đừng nghĩ đến khoáng thạch Đế phẩm nữa, thương thế trong người ngươi quá nặng, muốn lấy lại, còn không nhanh bằng ngươi đi thu thập."

Hư Hành lạnh lùng nhìn hắn: "Tại sao ngươi chỉ cướp của ta?"

Đây là chuyện gã không sao hiểu được, tại sao ngươi chỉ cướp của ta? Lúc trước thì nói ta nghèo rách không thèm cướp, đợi khi ta cầm đồ vật trong tay thì cướp, ngươi chắc rằng không phải do cố tình không?

"Bởi vì ngươi theo dõi bọn ta.

Thiên Vũ Đại Đế nhún vai: "Có điều, tâm địa của con người ta đây lương thiện, chỉ cướp tiền, không giết người."

"Ngươi đến từ thế giới nào?

Hư Hành lại hỏi.

"Lảm nhảm nhiều quá, bản đế đi đây.

Thiên Vũ Đại Đế bỏ lại thêm một câu rồi ngự không rời đi: "Ngươi yên tâm, ta không cướp của ngươi."

"Nội tình của Chiến Thần giới này quả thật sâu, tùy tiện bắt gặp một người tàn phế, cũng đã lợi hại như vậy.

Thiên Vũ Đại Đế than thầm một tiếng, bay đến chỗ khác tìm tài nguyên.

Về phần cướp đoạt, đây chẳng qua là một cái cớ, mục đích thực sự là đến giúp Đoạn Dương một tay, phòng việc hắn bị Chiêm Bạch Tinh giết mất, không ngờ Hư Hành lại tin là thật.

Thời gian hai ngày trôi qua, đám võ giả lần lượt rời khỏi chiến cảnh, hơn phân nửa đều có gương mặt xám xịt, chỉ được vài người mang gương mặt tươi cười.

"Chiêm Bạch Tinh đáng chết, thật không biết xấu hổ."

"Cả tên Triển Dương nữa, cũng không biết xấu hổ."

"Đoạn Dương cũng không biết xấu hổ, đám Đại Đế thiên tài chó chết, tất cả đều là thứ đồ không biết xấu hổ."

Phàm là những người sắc mặt xám xịt, đều bị ba gã này cướp đoạt, tài nguyên gì gì, đều bị mất hết.

Hư Hành ra khỏi bí cảnh, nghe được những lời này, trong lòng rất mất bình tĩnh, không có câu nào mắng đám Thiên Vũ Đại Đế hết, quả nhiên mà, đám người kia chỉ cướp có mình hắn, một đám giặc cướp không có chút đạo đức nghề nghiệp, xem ba người bọn Chiêm Bạch Tinh kìa!

"Quả không sáng suốt mà.

Hư Hành lắc đầu, vì một chút tài nguyên vô dụng, vô cớ làm hỏng thanh danh của mình, còn có thể gây thù chuốc oán, đây là điểm thiếu khôn ngoan nhất.

Lắc đầu rồi Hư Hành lại biến mất ngay vào đám đông, ẩn mình, không để bản thân bị bại lộ.

"Lại là bọn chúng à?

Trong đám đông, Hư Hành đột nhiên lại trông thấy đám người Thiên Vũ Đại Đế, đang nhanh chóng bỏ đi, suy nghĩ một lát, rồi lại đi theo.

Lần này hắn đã khôi phục thực lực, chỉ cần cẩn thận một chút, sẽ không bị phát hiện.

Hư Hành đi theo bọn Thiên Vũ Đại Đế, đến một ngọn núi nhỏ, thấy bọn họ tiến vào một căn phòng nhỏ, không biết làm gì bên trong, rất mau sau đó liền rời đi.

"Đây là nơi ở của bọn chúng sao? Ta thật muốn xem thử, rốt cuộc đây là người của thế giới nào.

Hư Hành suy tư một lúc rồi dung nhập vào hư không, đi thẳng đến căn phòng nhỏ.

Trước cửa phòng, hắn nhìn thấy một nam tử đang ngồi xếp bằng, thực lực của nam tử không mạnh, chỉ là Hoàng giả, nhưng bên cạnh có một vị đầu trọc, lại là Đại Đế đỉnh phong.

Bốp!

Đột nhiên, một luồng ánh sáng vàng kim thoáng hiện, Hư Hành lập tức rơi xuống từ không trung, té xuống thật mạnh.

"Bị phát hiện rồi sao?

Hư Hành kinh ngạc, mình ẩn thân tốt như vậy, sao lại có thể bị phát hiện được?

"A di đà phật, thí chủ và bần tăng có duyên, chi bằng làm một đồng tử dưới trướng bần tăng, thế nào?

Người đầu trọc chắp tay trước ngực, nghiêm túc nhìn Hư Hành.

Hư Hành: "..."

Là ngươi đã động thủ với ta sao? Một Đại Đế đỉnh phong như ngươi, sao có thể phát hiện ra ta, sao có thể đánh được ta kia chứ?