Chương 817 Hư Hành
Không biết, ta nghĩ, chắc là họ đến vì chính đệ thôi.
Nét mặt Nghê Tuyết đầy bối rối, Long Hạo, ngươi ăn no rảnh rỗi đem Bán Thần khí đi cho mượn, hại ta phải tìm lý do lừa Đoạn Dương.
"Vì chính đệ à?
Đoạn Dương kinh ngạc, bên cạnh ta đâu có loại cao thủ như thế đâu, Mục Vân Sơn đang đi tìm Vạn Giới Lệnh, cũng không có đi với mình.
"Đúng, đệ có nhớ, người mà thiên địa chiếu cố không?
Nghê Tuyết gượng gạo mở miệng: "Đệ lần lượt đánh bại hai Thiếu Đế, uy danh lừng lẫy, đệ đã bắt đầu trở thành người được thiên địa chiếu cố rồi đó, cũng giống như lúc trước, Nhân tộc cao đẳng gặp họa, đệ lại có thể trốn thoát vậy."
Đoạn Dương trầm tư suy nghĩ, thế này có phải nhanh quá rồi không? Mới thắng có hai vị Thiếu Đế mà đã được thiên địa chiếu cố sao?
Nếu ta đánh bại thập nhị Thiếu Đế, há chẳng phải xoay chuyển cả trời đất sao?
"Nói đi cũng phải nói lại, thực lực của Chiêm Bạch Tinh chỉ kém hơn đệ một bậc, đệ phải cố gắng hơn nữa, nếu không để hắn đuổi kịp thì tất cả đều uổng phí.
Đoạn Dương trầm trọng nói, bây giờ hắn có cảm giác nguy cơ dày đặc.
"Sư đệ cố gắng, sớm ngày thành Thần.
Nghê Tuyết thở phào nhẹ nhõm, còn dễ dụ chán.
Sau đó, chiến cảnh đã tương đối yên ổn, chỉ là lão giả đi theo đám người Thiên Vũ Đại Đế, không cách nào bình tĩnh nổi, rốt cuộc đám người này muốn làm cái gì đây, cướp thì không cướp cho đàng hoàng, còn cố ý đến chỗ vắng người thu thập tài nguyên, đến tài nguyên cấp thấp cũng không buông tha.
"Chắc các ngươi đến đây không phải để cướp đúng không?
Lão giả rất muốn hỏi một câu, rốt cuộc các ngươi đang làm cái gì, nhưng lại không dám đi.
Đám người Thiên Vũ Đại Đế liếc mắt đến chỗ lão giả ẩn thân, không để ý, lão giả này không đi tìm tài nguyên đàng hoàng, cứ bám theo bọn họ, có thể được cái gì chứ?
Trong chốc lát, lão giả lại bỏ đi một mình, mặc dù lão cảm thấy đám người này rất kỳ quái, nhưng lão chưa quên mục đích của mình.
Đám người Thiên Vũ Đại Đế liếc mắt nhìn nhau, mạnh ai nấy chia ra đi tìm tài nguyên cho mình, đã mất công đến chiến cảnh một chuyến, đâu thể để tay không trở về.
Lão giả xe nhẹ đường quen, đi đến một nơi trên ngọn núi nhỏ, nguyên khí trời đất của nơi này dồi dào hơn so với nơi khác, có nhiều thực vật, nhưng đều đã chết hết, không có chút sự sống.
Trên đỉnh núi, có một đóa hoa tuyệt đẹp sinh trưởng, tỏa ra sự sống dạt dào, sự sống của cả ngọn núi nhỏ này đều được tập trung để nuôi dưỡng đóa hoa này.
"Một trăm năm, đằng đẵng một trăm năm, cuối cùng cũng lớn rồi.
Lão giả kích động ngắm nhìn đóa hoa: "Trời xanh thương xót, cuối cùng ta..."
"Ngại quá, cướp đây.
Một giọng nói lạnh lùng truyền đến.
Lão giả: "..."
Thân thể lão giả cứng đờ, khổ sở quay đầu, một người mặc áo bào màu đen, đeo mặt nạ, không nhìn thấy khuôn mặt, nhưng lão biết, thân phận của người này.
"Tại...tại sao?
Lão giả hết sức ngỡ ngàng.
Ngươi không cướp của Chiêm Bạch Tinh, không cướp của Đoạn Dương, ta đi theo các ngươi lâu như vậy, các ngươi cũng không cướp, tại sao phải đợi đến lúc này mới cướp?
Ngươi đang đùa ta phải không?
Thật không dễ gì mới nhìn thấy hi vọng, thế mà ngươi cướp của ta vậy sao?
Thiên Vũ Đại Đế nhẹ nhàng hái đóa hoa xuống, mặt mỉm cười: "Không tồi, dược liệu Đế phẩm, có thể bán được giá tốt."
"..."
Dược liệu Đế phẩm, bán được giá tốt ư?
Ngươi điên rồi sao? Ngươi có biết đây là cái gì không? Đây là bảo vật có thể kéo dài tuổi thọ, ta ăn nó thì có thể sống thêm một trăm năm, ngươi nói với ta là bán ư?
"Có thể đừng tàn nhẫn như vậy không?
Toàn thân lão giả run lên, sắp khóc.
"Ông muốn nó sao?
Thiên Vũ Đại Đế nhìn lão giả một cách nghiêm túc.
"Đóa hoa Chiến Thần này, rất quan trọng đối với lão hủ, xin các hạ giơ cao đánh khẽ.
Lão giả vội vàng nói.
"Được chứ, hoa này bán cho ai cũng là bán, nếu ông chịu giao cho ta ba cây dược liệu Đế phẩm thì ta sẽ đưa cho ông ngay.
Thiên Vũ Đại Đế nói.
Khi lão giả nhất mực bám theo, hắn không để ý, nhưng khi lão giả rời đi, hắn lại muốn xem thử xem lão già tàn phế này vào đây để làm gì, không ngờ, thật sự có thu hoạch.
"Có thể đừng dùng đồ vật để trao đổi hay không?
Lão giả trầm giọng nói: "Ta chỉ có ba khối khoáng thạch Đế phẩm."
"Cũng được.
Thiên Vũ Đại Đế gật đầu, đồng ý giao dịch một cách sảng khoái.
Nhận lấy đóa hoa, lão giả liền ăn ngay tại chỗ, lão sợ lát nữa lại có người đến cướp.
Nuốt vào người, thân thể già nua của lão khôi phục với tốc độ bằng mắt thường cũng có thể thấy được, chiếc lưng còng dần dần thẳng tắp, mái đầu bạc trắng nhanh chóng hóa đen, một luồng khí thế lớn mạnh bao trùm trời đất, con ngươi đen láy lạnh lẽo nhìn Thiên Vũ Đại Đế.
Uy thế cuồn cuộn miên man, vượt cả Đại Đế đỉnh phong thông thường, một luồng chiến khí mãnh liệt lan tỏa khắp trời mây, ánh mắt lạnh lùng mang theo sát khí: "Đây là quyết định sai lầm nhất của ngươi!"
"Hả?
Ánh mắt của Thiên Vũ Đại Đế chăm chú, sự biến hóa của người trước mặt khiến cho hắn kinh ngạc.
Hắn nhìn ra trên người lão giả có thương tích, không sống được bao lâu nữa, lại không ngờ rằng, lão giả này vừa khôi phục, lại có sức mạnh sánh ngang với hắn.
Người trước mắt, ít nhất cũng là tồn tại gần với Bán Thần!
"Bản đế là Hư Hành!" Lão giả hờ hững nói một câu, sức mạnh hùng vĩ trong cơ thể cuộn trào dào dạt, sát khí dày đặc ập tới: "Trả ba khối khoáng thạch Đế phẩm lại cho bản đế!"
"Giao dịch công bằng, sao ngươi có thể đổi ý được?
Hai mắt Thiên Vũ Đại Đế hiện lên khí lạnh, mặc dù thực lực của lão giả có mạnh, nhưng hắn cũng không yếu.