← Quay lại trang sách

Chương 896 Đem đi cho chó ăn

Hai vị Thần Linh Hứa Hằng và Hạ Sơn mắng thầm một tiếng rồi cùng xông đến, một trước một sau ngăn chặn cường giả Thần Nhân, thần lực tuôn ra, một chưởng bao trùm xuống.

Cường giả Thần Nhân ngớ người, con mẹ nó, ta đánh tên Đại Đế này, hai tên Thần Linh các ngươi chạy đến làm cái gì?

"Cần giúp đỡ không?

Chiến Mặc nhàn nhạt nói.

"Bọn ta cũng có thể giúp.

Ba vị Thần Nhân Ám Vân cũng mở lời.

Cường giả Thần Nhân: "..."

Đậu má, chuyện gì đang xảy ra thế này? Ta chỉ gây với một tên Đại Đế thôi mà cả đám Thần Linh, Thần Nhân chạy đến là sao? Rốt cuộc con rắn nhỏ này là hậu duệ của vị Thần nào? Chân Thần à?

Thần Linh thì không thể điều động Thần Linh và nhiều Thần Nhân như vậy, nếu thế chỉ có thể là Chân Thần thôi!

Ta chọc phải hậu duệ của Chân Thần rồi ư?

Hiện giờ cường giả Thần Nhân kia rất sợ hãi, hắn hối hận, nếu biết Long Hạo có một Chân Thần phía sau thì hắn đã không dám để mắt đến mưa thần của Long Hạo rồi, ngược lại sẽ tránh đi càng xa càng tốt.

Không đợi cho cường giả Thần Nhân kịp hiểu rõ tình hình, Hứa Hằng và Hạ Sơn đã đồng thời xuất thủ trấn áp hắn, vừa rồi bọn họ cũng hứng được ít mưa thần, khôi phục được chút thần lực, để trấn áp một tôn Thần Nhân thì hoàn toàn không phí sức.

"Phong cấm tu vi, ta muốn đích thân phán xét.

Long Hạo nói.

Những Thần Linh còn lại nhìn cảnh này đều lâm vào trầm tư, mình có cần động thủ với họ hay không? Do dự hồi lâu, không ít các Thần Linh đã quay nhìn nhóm người Đoạn Không, từ xưa phe của họ đã là thế lực đỉnh cấp, bây giờ vẫn vậy.

Bọn người Đoạn Không lại chẳng có chút động tĩnh, họ lại quay nhìn nhóm Thần Linh Mặc Thần, mấy người đó cũng không tỏ vẻ gì, thế là đành quay sang nhìn vị Thần Nhân kia đầy thương hại, chỉ trách hắn gây ai không gây, lại gây phải đám hung tàn bọn đó làm gì?

Khi phong ấn bị phá vỡ, vị Thần kia cũng chỉ vì một câu nói mà bị đánh nhừ người.

Long Hạo hóa thành hình người, quần chúng xung quanh lại được một phen kinh dị: "Hắn chắc chắn là con của Chân Thần, mới bao lớn đâu, tu vi cấp Đại Đế rồi phải không?"

Con cái của những Thần Linh thông thường khó mà đạt được đến trình độ này, chỉ có hậu duệ của Chân Thần là có thể!

Long Hạo nhìn vị Thần Nhân bị phong cấm, dùng dây thừng trói chặt, lôi đi: "Đi, trở về xét tội."

Cường giả Thần Nhân: "..."

Sao lại có cảm giác, đường đường một cường giả cấp Thần Nhân như ta lại thành như một món hàng thế này?

"Hay là, bán hắn đi nhỉ?

Chiến Mặc giật dây nói: "Một tôn Thần còn sống, ít nhất cũng có giá mấy ngàn vạn."

Cường giả Thần Nhân ngơ ngác, các người thật sự xem ta như món hàng đó à, lại còn muốn bán ta đi á? Dù thế nào ta cũng là một tôn Thần đấy, dù đã bị trấn áp, nhưng các người làm ơn giữ lại cho ta chút tôn nghiêm được chứ?

"Không được.

Yên Tuyết Hàn lạnh lùng nói, đây là luật pháp, một khi phá lệ, không ai có thể chịu được, bắt giữ Thần Linh, lỡ như gây nên sự phẫn nộ trong quần chúng, e rằng Thần Ma đạo tràng cũng gánh không nổi.

"Để xem giá trị của mưa thần thế nào đã.

Quay trở về Chân Hư giới, nhóm người Long Hạo không chờ được hỏi ngay.

Giang Thái Huyền nhìn lướt qua rồi nói: "Giá mười vạn điểm Thần Ma."

Một giọt mưa thần trị giá mười vạn!

"Ta giữ lại mười giọt, còn lại bán hết.

Long Hạo quả quyết nói, trong thẻ lại có thêm hơn một ngàn vạn.

"Ta được gần hai trăm giọt, bán một trăm năm mươi giọt.

Yên Tuyết Hàn nói.

"Ta cũng bán."

"Ta cũng bán."

Ngoài đạo tràng, cường giả Thần Nhân ngây người, hai mắt đỏ ngầu trợn trừng, đồ quý như vậy mà mới quay lưng các người đã bán đi ư?

Mẹ kiếp, các ngươi có biết các ngươi đã bán cái gì không vậy? Đó là mưa thần đấy!

"Ta lén giấu lại một trăm giọt.

Hạ Sơn nhếch mép cười nói.

Hứa Hằng ngửa mặt nhìn trời, một giọt hắn cũng không còn, hắn luyện hóa tất cả để tăng thực lực rồi, nếu không số mưa thần này sẽ chỉ bị dùng để trả tiền phạt thôi.

"Chỗ ta có ba trăm giọt, bán hết.

Chiến Mặc nói.

Đây là mưa thần, tác dụng lớn nhất của nó là khôi phục thần lực, nếu vậy, dựa vào linh khí Tiên Thiên đã được rồi, hơn nữa, với hắn mà nói, thứ quan trọng nhất là ánh sáng pháp tắc.

Cường giả Thần Nhân kia hoàn toàn trở nên mơ hồ, không sao hiểu nổi, sao cái đám này như một lũ ngốc thế không biết, lại đem bán mưa thần, bọn chúng có từng suy nghĩ qua, thứ đồ quý như vầy sau này có thể không có được nữa hay sao?

Sau khi bán lấy tiền, Long Hạo liền kéo cường giả Thần Nhân kia đến để phát sóng trực tiếp cảnh xét tội: "Mưu sát quan tòa, ông trùm bất động sản, ý đồ cướp đoạt ngàn vạn điểm Thần Ma của quan tòa, tội danh này rất lớn đấy."

"Ngươi có biết không? Những Thần Ma Đồng Minh trông vào ta để kiếm cơm có đến hàng ngàn hàng vạn người, ngươi giết đi ta, chẳng khác nào đạp đổ chén cơm của hàng ngàn hàng vạn người ấy, cho nên, ngươi làm vậy chính là ý đồ sát hại ngàn vạn sinh linh Thần Ma Đồng Minh!"

Ta có thể nói gì đây? Mẹ nó chứ, ta chỉ cướp thôi mà đã bị ngươi nói thành ý đồ mưu hại ngàn vạn sinh linh ư? Cường giả Thần Nhân ngơ ngác nhìn Long Hạo, ngươi như vậy mà gọi là xét xử sao? Rõ ràng là đang buộc tội oan đó!

Đám võ giả đang theo dõi trên Thiên Võng cũng ngớ người, có nên thay quan tòa không nhỉ? Ngươi định tội kiểu đó thì cho dù là một việc cỏn con cũng bị nói cho thành tội ác tày trời mất.

"Ta cảm thấy, rõ ràng Long Hạo muốn bán tôn Thần này, vậy nên mới cố ý gia tăng tội danh."

"Có thể lắm, có tiền lệ rồi mà."

Lần này Long Hạo thẩm án, đã mở âm thanh, cho nên tuy ở ngay đây vẫn có thể nghe được lời thảo luận của các võ giả.

Cường giả Thần Nhân hoàn toàn mờ mịt, ngươi muốn bán ta sao? Còn có tiền lệ nữa á? Mẹ kiếp, rốt cuộc ngươi đã bán bao nhiêu tôn Thần rồi hả?

"Đối với loại người ý đồ mưu hại ngàn vạn sinh linh đồng minh, tuyệt không thể nhân nhượng, bản tòa tuyên án, phanh thây cho chó ăn!" Long Hạo trầm giọng nói

"...Không phải bán đi à? Cho chó ăn ư?"

"A di đà phật, Hạo Thiên Khuyển, ngươi và Long Hạo đã giao kèo gì với nhau rồi?

Đường Tăng nhìn Hạo Thiên Khuyển với vẻ mặt bất thiện, con người Long Hạo tham tiền như vậy, sao lại có thể nghĩ đến ngươi?