← Quay lại trang sách

Chương 897 Ta biết nơi nào có tiền

Giang Thái Huyền cũng nhìn Hạo Thiên Khuyển đầy cổ quái, lời tuyên án này nói thế nào cũng là đang lấy lòng nó.

Phanh thây cho chó ăn, con chó có thể ăn được Thần, còn ai ngoài nó nữa.

Những con chó khác ăn một miếng thịt Thần cũng không thể chịu nổi.

"Nếu ngươi có ý kiến, có thể kháng nghị.

Long Hạo nói.

"Ta kháng nghị.

Cường giả Thần Nhân quả quyết nói, con mẹ nó, đương nhiên ta có ý kiến, ngươi lại mang bản thần cho chó ăn là sao?

"Kháng nghị vô hiệu.

Long Hạo nói, nét mặt vẫn không thay đổi: "Cứ quyết định trong vui vẻ như vậy đi, đem cho chó ăn."

Vô hiệu ư? Con mẹ nó vậy sao ngươi lại nói với ta có thể kháng nghị? Nội tâm cường giả Thần Nhân hiện giờ tưởng chừng sụp đổ.

"Gâu, bản thần phải đi hưởng dụng thôi.

Hạo Thiên Khuyển đứng thẳng người, híp mắt nói.

"Ngươi quay lại cho bản tràng chủ.

Giang Thái Huyền lập tức bắt lấy cái đuôi của Hạo Thiên Khuyển kéo nó trở về đạo tràng: "Đường đường là luật pháp, lại bị các ngươi làm thành trò đùa trẻ con như thế sao?"

"Buông tay, tràng chủ mau buông tay đi, đừng nắm đuôi ta.

Hạo Thiên Khuyển thét to.

Thiên Vân Đại Đế không nhìn nổi nữa, nhấc Long Hạo ném sang một bên, bắt đầu thẩm phán lại, cuối cùng phán xử phạt tiền hai ngàn vạn điểm Thần Ma: "Nếu ngươi không đồng ý cũng không cần kháng nghị, đem cho chó ăn."

Cường giả Thần Nhân: "..."

Động một chút lại đem cho chó ăn, ta có thể không đồng ý sao?

Bồi thường hai ngàn vạn điểm Thần Ma, cường giả Thần Nhân uất ức phát hiện, hắn chỉ có mười giọt mưa thần, bận rộn suốt cả nửa ngày lại trở thành của người ta hết.

Nét mặt cường giả Thần Nhân đầy vẻ tuyệt vọng, sao số của ta khổ thế này?

"Ngươi muốn gia nhập Thần Ma Đồng Minh hay tự mình xéo đi?

Thiên Vân Đại Đế hỏi.

"Gia nhập đồng minh là sao? Làm sao để gia nhập? Có lợi ích gì?

Cường giả Thần Nhân vội hỏi, hắn muốn làm cho rõ chuyện này, rốt cuộc đây là thế lực gì, còn Long Hạo có phải hậu duệ của Chân Thần hay không.

Nếu quả thật là hậu duệ Chân Thần, mình cứ đi theo Long Hạo, tương lai đạt được thành tựu lớn cỡ nào còn chưa nói trước được, có lẽ còn có thể trở thành Thần Linh.

"Gia nhập Thần Ma Đồng Minh, nghĩa là khi bất cứ ai bị ức hiếp, tất cả những người còn lại sẽ ra sức giúp.

Thiên Vân Đại Đế nhàn nhạt nói: "Để gia nhập, chỉ cần làm hộ khẩu và thẻ căn cước là được rồi, nếu muốn tuyên truyền tín ngưỡng thì phải ghi danh trước, thi lấy giấy chứng nhận tuyên truyền tín ngưỡng."

Cường giả Thần Nhân hoàn toàn mờ mịt, sao mà nghe thâm ảo quá vậy không biết?

Đăng ký thì ta hiểu, còn việc tuyên truyền tín ngưỡng thì phải có giấy chứng nhận gì cơ?

"Đây là luật pháp, ở Thần Ma Đồng Minh, tuân thủ luật pháp, Thần Linh cũng không thể làm gì ngươi.

Thiên Vân Đại Đế nói.

Cường giả Thần Nhân kinh ngạc, lật xem luật pháp, rồi lại nghĩ đến những lời của Thiên Vân Đại Đế, vội vàng nói: "Nếu ta gia nhập, có phải sau này ta bị Thần Linh bắt nạt thì các người sẽ đến giúp ta không?"

"Đúng, sau khi gia nhập thì là người một nhà, chỉ có chúng ta bắt nạt người khác thôi.

Thiên Vân Đại Đế nói.

"Vậy ta gia nhập, nhưng mà có thể nói cho ta biết vài chuyện được không, con rắn kia có phải hậu duệ của Chân Thần không? Với lại sao các người lại bán mưa thần vậy?

Cường giả Thần Nhân thấp giọng hỏi.

"Xin đừng vũ nhục ta.

Long Hạo bò tới, ngạo nghễ nói: "Chân Thần làm hậu duệ của ta còn tạm được."

"Ngươi theo ta vào Thần Ma đạo tràng rồi sẽ biết ngay.

Thiên Vân Đại Đế không để tâm đến Long Hạo, dẫn theo cường giả Thần Nhân vào đạo tràng, tìm hiểu về thương phẩm trong đạo tràng.

"Ánh sáng pháp tắc ư? Ta bị phạt đến hai sợi sao?

Cường giả Thần Nhân ngây người, nếu hỏi mưa thần và ánh sáng pháp tắc cái nào quý hơn, không nghi ngờ gì nữa, chính là ánh sáng pháp tắc!

"Lần sau đừng bốc đồng như thế.

Thiên Vân Đại Đế vỗ vỗ vai cường giả Thần Nhân, thở dài nói.

Cường giả Thần Nhân ngớ cả người, bốc đồng ư? Nếu sớm biết các người mạnh như vậy, ta đã tự mình đào lỗ chạy rồi, còn bốc đồng cái nỗi gì?

"Có tiền sẽ mua được à?

Cường giả Thần Nhân suy tư, mang theo vẻ kích động nói: "Ta biết chỗ nào có tiền."

"Ồ?

Trong nháy mắt, tất cả bọn người Chiến Mặc đều túm tụm quanh cường giả Thần Nhân, đầy vẻ thân thiện: "Huynh đệ à, hai ta vừa gặp mà đã thân, chi bằng chúng ta cùng hành động có được không?"

Cường giả Thần Nhân vừa thốt lên câu đó liền hối hận, tiền đó nên để mình tự kiếm chứ!

"Chỉ là, chỗ đó tương đối nguy hiểm.

Cường giả Thần Nhân nói: "Ta tên Hạ Thiên, lúc ta phá vỡ phong ấn, đã thấy không ít đồ tốt, nhưng do gặp phải nguy hiểm, mà thần lực vẫn chưa khôi phục nên mới không động thủ."

"Hạ Thiên à? Còn ta tên Hạ Sơn, vậy chúng ta là người một nhà rồi, đi, ta đưa huynh đệ đi lấy bảo vật.

Hạ Sơn vội nói.

"Thế này đi, đi chung, công huynh phát hiện, bốn phần sẽ thuộc về huynh, còn lại bọn ta sẽ chia với nhau, được không?

Hứa Hằng nói.

Hạ Thiên trầm mặc một lát rồi gật đầu nói: "Được, vậy chúng ta cùng đi, nhưng nói trước, nếu xảy ra chuyện gì thì đừng trách ta đấy nhé."

"Không xảy ra chuyện gì được đâu, chỉ cần huynh cho ta biết, những thứ đó trị giá bao nhiêu, có hơn ngàn vạn không.

Hạ Sơn nói.

"Ngàn vạn ư? Bán hết chỗ đó, hàng trăm triệu còn có ấy.

Hạ Thiên cười nói.

"Vậy thì không thành vấn đề, chúng ta sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, tràng chủ, cho thuê bốn vị cường giả.

Hứa Hằng dứt khoát nói, cả đám người đi với nhau, đương nhiên hắn không ra tiền, bởi tiền hắn có đều phải đem đi trả nợ, trên người không một xu dính túi, là vị Thần nghèo nhất.