Chương 964 Có tiền không?
Thiếu thành chủ đã trở về.
Một tiếng thét kinh hãi truyền đến, vang vọng phủ thành chủ.
"Hành Đạo đã trở về rồi sao?
Sắc mặt của Lục Thiên Lan đang đùa giỡn với tiểu nhi tử ở hậu hoa viên bỗng vui vẻ, một tay ôm lấy đứa nhỏ: "Hành Thiên, ca ca ngươi đã về, chúng ta đi gặp ca ca ngươi."
"Vâng, phụ thân.
Bé con rất biết điều, trên khuôn mặt trắng nõn hiện lên nụ cười vô cùng vui vẻ và mong đợi.
"Phụ thân à, hài nhi bất hiếu, rời xa ngài lâu như vậy, ngài nhất định phải cho hài nhi... một chút gia sản đó.
Lục Hành Đạo vừa tiến đến, trực tiếp nhào vào dưới chân Lục Thiên Lan.
Lục Thiên Lan: "..."
Mẹ nó, tại sao ta lại có suy nghĩ muốn quất ngươi? Biết ngươi trở về, tâm tình đáng lẽ phải tốt, vậy mà con mẹ nó chứ, ngươi trở về là vì gia sản ta à?
"Hành Đạo, ngươi đã thay đổi.
Lục Thiên Lan mặt tối sầm lại nói, đây là con trai của ta ư? Trước đây chẳng phải chỉ có kiếm đạo là được sao, sao giờ lại muốn gia sản?
"Phụ thân, là do hài nhi quá nhớ ngài.
Lục Hành Đạo mặt mày ứa lệ, kích động không thôi.
"Phải là ngươi muốn gia sản ta mới đúng chứ nhỉ?
Sắc mặt của Lục Thiên Lan giật giật, có nhi tử nào mà vừa gặp ông già nhà nó, câu đầu tiên là cho gia sản không?
"Khụ, phụ thân, ngài nghe nhầm rồi, ý của hài nhi là, những năm qua ngài vẫn khỏe chứ?
Lục Hành Đạo liền vội vàng đổi giọng, nước mắt trên mặt cũng không còn nữa.
Dù thế nào thì Lục Thiên Lan vẫn có cảm giác con trai của mình đã không còn là đứa con trai lúc trước, có điều, ngàn vạn năm trôi qua, có sự thay đổi cũng là điều rất bình thường, thế là y thả đứa bé xuống: "Đây là đệ đệ của ngươi, Lục Hành Thiên."
"Chào ca ca.
Lục Hành Thiên rất hiểu chuyện, một đôi mắt to hiếu kỳ đánh giá Lục Hành Đạo.
Lục Hành Đạo nhìn Lục Hành Thiên, lại nhìn về phía phụ thân, bất thình lình nói ra một câu: "Con ruột hả?"
Lục Thiên Lan: "..."
Tại sao bây giờ ta cứ không thích nghe những gì mà ngươi nói? Phụ tử tương phùng, ngươi có cần phải chọc tức cha ngươi không? Không phải là con ruột, thì ta còn có thể nhận nuôi nó à?
"Thành chủ đại nhân, Thiếu thành chủ, tiểu Thiếu thành chủ.
Lục Tiểu Sơn vội vã chạy tới, cung kính quỳ xuống, khắp khuôn mặt đều là vẻ thấp thỏm.
"Ngươi có chuyện gì?
Sắc mặt của Lục Thiên Lan khôi phục lại vẻ lãnh đạm mà không nhìn Lục Hành Đạo nữa, hắn sợ mình sẽ tức điên.
"Thiếu thành chủ mang theo mấy vị bằng hữu về, nói muốn uống thần trà tốt nhất, ăn thần quả tốt nhất, còn muốn ăn thịt của thần thú cấp Chân Thần.
Lục Tiểu Sơn đầu đầy mồ hôi lạnh, hắn sắp bị đám người kia làm phiền tới mức suy sụp, hắn thật không hiểu, Lục Hành Đạo dẫn theo hạng người nào trở về.
"Nếu là bằng hữu của Hành Đạo, đương nhiên là đáp ứng yêu cầu, không thể thất lễ.
Lục Thiên Lan không để ý chút nào nói, những món đồ đó, phủ thành chủ cũng không phải là không bỏ ra nổi.
"Nhưng mà thành chủ..."
"Không sao cả, ngươi đi chăm sóc khách khứa, cứ tận lực thỏa mãn bọn họ, bản thành chủ và Hành Đạo thật vất vả mới gặp lại nhau, còn có rất nhiều chuyện cần nói.
Lục Thiên Lan không kiên nhẫn, nói.
"Vâng.
Lục Tiểu Sơn cung kính lên tiếng, khẽ thở dài một hơi, hi vọng lát nữa ngươi còn hời hợt được như vậy.
"Hành Đạo, những năm qua, ngươi đi đâu đấy?
Vẻ mặt của Lục Thiên Lan niềm nở, Lục Hành Thiên cũng tò mò nhìn ca ca của mình.
Đối với hành tung những năm qua của Lục Hành Đạo, Lục Thiên Lan không rõ, dù có phái người tìm kiếm, cũng không thu được một chút manh mối nào.
Trước đó hắn tưởng rằng Lục Hành Đạo đã chết rồi, nên mới lại muốn đứa con trai mới, đến cảnh giới như hắn, muốn sinh con đẻ cái vô cùng khó khăn, may mà trời cao có mắt, có Lục Hành Thiên rồi, ai mà biết Lục Hành Đạo lại trở về.
"Đi nhân gian một chuyến, làm quen được rất nhiều bằng hữu.
Lục Hành Đạo hời hợt, mở miệng nói.
"Nhân gian?
Lục Thiên Lan khẽ cau mày: "Muốn xuống hạ giới, sợ là ngươi không năng lực đó thì phải?"
Kể cả vị Thiên Thần như hắn, cũng không dám nói xuống hạ giới, năng lượng phản phệ quá mạnh, hắn cố sức đánh vỡ một lỗ hổng, cũng sẽ bị phản phệ làm cho trọng thương, nếu như cưỡng ép xuống hạ giới, chắc chắn sẽ phải chết.
"Ầy, một lời khó nói hết.
Lục Hành Đạo thở dài một tiếng, khoảng thời gian đen tối ở nhân gian, con trai của ngài sắp bị người ta chơi chết luôn đây này.
"Chẳng trách nhiều năm như vậy, ngươi vẫn là Thần Linh, mặc dù có tiến bộ, nhưng lại quá chậm.
Lục Thiên Lan khẽ lắc đầu, lại nói tiếp: "Người đưa ngươi xuống hạ giới là ai, có thể tới tìm ngươi nữa không?"
"Không sao đâu.
Lục Hành Đạo giải thích, Đế Tinh - người mời hắn xuống hạ giới bây giờ đã là người một phe, không thể vô duyên vô cớ tìm hắn để kiếm chuyện.
Chỉ là, người mà lúc trước dẫn hắn xuống hạ giới thì hắn không dám nhắc tới, Đế Tinh vẫn chưa có bản lãnh này, nhất định là vị cha già Thần Vương của hắn, hoặc là thủ hạ làm, không biết bây giờ đối phương còn sống không.
Lục Thiên Lan khẽ gật đầu: "Sau này ngươi cứ ở lại Đông Lam thành, giáo dục đệ đệ ngươi tu luyện, củng cố căn cơ cho tốt vào, căn cơ của ngươi vẫn cực kì thâm hậu."
Căn cơ của ta thâm hậu?
Vẻ mặt của Lục Hành Đạo oai oán, cha, ta tin ngươi mới lạ!
Lúc trước giúp ta lên Trúc Cơ, nói cái gì mà căn cơ của ta thâm hậu, rất ít người trong cùng cấp có thể so bì, mà kết quả thì, ta đi xuống nhân gian, suýt chút nữa không có bị người ta đùa bỡn đến mức phát điên.
"Ca ca, chơi với ta.
Lục Hành Thiên cười hì hì nói, hiện tại nó mới mười tuổi, còn ham chơi.
"Hành Đạo, hai huynh đệ các ngươi, về sau phải chung sống hòa thuận, ngươi phải chăm sóc đệ đệ cho thật tốt.
Lục Thiên Lan cưng chiều liếc nhìn Lục Hành Thiên, giao tiểu nhi tử nghịch ngợm bất hảo này cho Lục Hành Đạo là cách tốt nhất.
Lục Hành Đạo là hạng người gì, là kiếm si!
Là loại người đặt kiếm đạo lên hàng đầu, là người mà ngày qua ngày muốn đạt thành kiếm đạo đỉnh phong, khi bắt tay vào việc dạy dỗ đệ đệ, tuyệt đối là người nghiêm túc, có trách nhiệm, muốn ăn bơ làm biếng là việc bất khả thi.
Chỉ là, hắn không biết, con trai của mình đã thay đổi.
Lục Hành Đạo nhìn tiểu đệ, do dự một chút, hỏi một câu: "Ngươi có tiền không?"
Lục Thiên Lan: "..."
Lục Hành Thiên cũng sững sờ, ca ca của mình lăn lộn ở bên ngoài thê thảm đến vậy sao, đã nghèo đến nước này rồi cơ à? Vậy mà vòi tiền một thằng nhóc mười tuổi như nó?
"Hành Đạo, nếu ngươi không có thần tệ, lát nữa đi phòng thu chi nhận ba ngàn.
Lục Thiên Lan nói.
Lục Hành Đạo nghe xong thì trầm mặc, thần tệ giờ còn hữu dụng sao? Nếu là vô dụng, có nhiều hơn nữa thì có ích lợi gì?