← Quay lại trang sách

Chương 980 Được thôi, ta bò tiếp

Các vị đại ca đại tỷ ơi, các vị đều là người giàu có..."

Một giọng hát thánh thót vang lên, thu hút sự chú ý của người đi đường, Lục Hành Thiên gào khóc, hát bài ca ăn xin, giơ tấm biển lên: "Ai có dư thần tệ, xin cho kẻ đáng thương này với..."

Ánh mắt vô cùng đáng thương, mặt mũi sưng vù, quần áo rách rưới, giống y đúc một đứa bé ăn xin đáng thương đến cực kỳ.

Những người đi đường dừng bước, nhìn về phía đứa bé cầm tấm bảng, đồng thời tỉnh ngộ, hiểu được vì sao đứa bé này lại đến ăn xin: "Thật đáng thương, ca ca cũng bốc mùi rồi."

"Đứa bé này thật là đáng thương, chỉ tiếc, trước giờ Thần không giờ thiếu những đứa trẻ đáng thương thế này.

Một tôn Thần Linh lắc đầu bỏ đi, vốn không hề có ý muốn cho tiền.

Bịch bịch

Lục Hành Thiên lập tức ôm chân hắn, kêu khóc nói: "Đại ca ca, huynh là một người tốt mà, người tốt ắt có phúc báo, xin hãy thương xót lấy ta, hắn ta đã chết gần nửa tháng rồi, đến thi thể cũng thối rữa..."

"Rất có thiên phú.

Lục Hành Đạo âm thầm quan sát cảnh này, hài lòng gật đầu, không hổ là đệ đệ của mình, đúng là thông minh, vừa học bài hát đã biết, chỉ là tấm bảng kia là gì thế?

"Bà mẹ, ca ca đã chết nửa tháng, xin tiền an táng á?"

Lục Hành Đạo mở to hai mắt nhìn, mẹ kiếp, ta chết hồi nào hả? Lại còn thi thể thối rữa chứ? Cái tên tiểu tử thối nhà ngươi trù ẻo ta!

"Đây, cho ngươi.

Thần Linh không chịu nổi, tên tiểu tử này cứ ôm lấy chân mình, nếu còn không cho thần tệ, vậy còn gì mặt mũi nữa.

"Cảm ơn người tốt, cả đời người tốt sẽ được bình an.

Lục Hành Thiên vui đến phát khóc, đặt thần tệ vào trong cái chén bể đã được chuẩn bị sẵn từ sớm, lại bò đến chỗ những người còn lại: "Các vị đại ca đại tỷ ơi..."

"Bò ư? Chân của hắn sao vậy?

Thần Linh sẽ giật mình, lúc này mới chú ý, hai chân Lục Hành Thiên đều đã bị gãy: "Ngươi đã chọc phải kẻ nào rồi, không những giết chết ca ca của ngươi, mà còn đánh gãy chân ngươi thế kia? Cái chân này bị đánh gãy một cách kỳ lạ, ta không trị cho ngươi được."

Lục Hành Thiên thầm mắng, ta có trêu chọc phải ai đâu chứ? Ta cũng muốn biết ta đã chọc phải người nào mà bị ca ca ta đánh gãy chân.

Người đi đường đứng vây xem càng ngày lúc nhiều, càng nảy sinh cảm giác thương xót cho Lục Hành Thiên, nhao nhao đề nghị, muốn an táng ca ca giùm hắn.

Lục Hành Thiên ngớ người, các người tốt bụng quá rồi đó, cho tiền là được rồi, nếu đem an táng ca ca của ta thật, e rằng các người sẽ bị đem đi chôn mất.

"Đa tạ các vị đại ca đại tỷ, không biết ca ca ta đã trêu chọc phải ai, để ta an táng huynh ấy được rồi, không làm phiền đến mọi người, cảm ơn các vị.

Lục Hành Thiên vội vàng nói.

Các Thần Linh nghĩ thấy cũng phải, cái chân gãy này đến Thần Linh cũng trị không nổi, đối phương rất có thể là một vị Thần Linh khó giải quyết, thậm chí là Chân Thần, bọn họ cho tiền an táng là đã tốt rồi, nếu thật sự chuốc lấy rắc rối thì họ cũng không muốn.

Lục Hành Thiên tiếp tục gào khóc, tiếc rằng đám Thần Linh này đều không giàu có, trên cơ bản một người chỉ cho một thần tệ, hiếm lắm mới được hai thần tệ, rất nhanh, những người gần đó đều cho.

"Đổi địa bàn, bò qua đi, giả đáng thương, cả cái thành trì này to đến cỡ nào chứ, mỗi người góp một thần tệ, chúng ta cũng giàu rồi.

Lục Hành Đạo truyền âm nói.

Mẹ nó, ngươi là anh ruột của ta đó!

Bây giờ Lục Hành Thiên đối với Lục Hành Đạo tràn đầy bất mãn, nếu có thể, nhất định nó sẽ làm ca ca, sau đó treo Lục Hành Đạo lên đập cho một trận.

Lục Hành Thiên bất đắc dĩ, nó không muốn làm, nhưng bên tai lại có tiếng Lục Hành Đạo truyền đến: "Ngươi còn muốn khoe khoang trước mặt đám nhóc đồng bọn nữa không?"

Được thôi, ta bò tiếp.

Không bao lâu, hai đứa trẻ ăn mặc lôi thôi lếch thếch chạy ra, nhân lúc không ai chú ý, liền kéo Lục Hành Thiên vào hẻm nhỏ.

"Tiểu tử ngươi từ đâu tới mà dám cướp chén cơm của bọn ta hả?

Hai đứa bé tức giận nhìn nó, ngươi xin rồi, sau này bọn ta lấy gì ăn? Đám Thần Linh kia keo kiệt lắm đấy.

Lục Hành Thiên ngẩn người: "Các vị đại ca đại tỷ..."

"Đại cái đầu của ngươi.

Hai đứa trẻ tức đến điên lên, chúng đều là ăn xin, tên khốn này dám cướp địa bàn của chúng, còn muốn đòi tiền chúng sao?

"Ngươi bò ra ngoài, bảo là tiền của ngươi bị tụi nó cướp rồi.

Lục Hành Đạo hiện thân, lập tức xách hai đứa trẻ kia đi, sau đó thu được khoảng chừng mười thần tệ, vui vẻ cất vào.

Ca ca ta là đồ cầm thú!

Lục Hành Thiên mở to hai mắt nhìn, cả tiền của tên ăn mày mà ngươi cũng không tha hả? Hai đứa ăn xin cũng ngơ ngác, các người đang đùa phải không?

Sau đó Lục Hành Thiên tiếp tục, bắt đầu ăn xin tiếp, gặp được Thần Linh quen mặt, cũng chạy tới xin, dù sao tiền của hắn cũng bị tên ăn mày cướp đi, không có tiền, hơn nữa, phí để an táng cũng không phải ít.

"Nếu phụ thân biết được việc này...

Lục Hành Đạo rùng mình một cái, việc này nhất định không thể để truyền ra ngoài, nếu Lục Thiên Lan biết được, không đơn giản chỉ lột da hắn thôi.

Vào giờ cơm tối, Lục Hành Đạo dắt Lục Hành Thiên về, chữa trị thương thế xong xuôi, lắc mình biến thân, lại hóa thanh một tiểu Thiếu thành chủ thanh thú.

"Mau xem thử, kiếm được bao nhiêu.

Lục Hành Đạo xoa xoa tay nói.

"Mười ngàn.

Lục Hành Thiên trừng mắt nhìn: "Thêm mười ngày nữa, là có thể lo được chuyện lớp bổ túc rồi."

"Không không, dựa vào lý luận mà Long Hạo có được từ tràng chủ kia, về sau sẽ càng ngày càng không dễ kiếm nữa, thu thập sau này sẽ giảm xuống.

Lục Hành Đạo nhíu mày, vẻ mặt bất mãn: "Ngươi xin chậm quá, tăng ca ban đêm luôn đi."

Khuôn mặt nhỏ của Lục Hành Thiên lập tức tối sầm lại, bất mãn nói: "Ca ca, sao không để đám ăn mày kia xin giùm chúng ta đi?"

Lục Hành Đạo: "..."

Đúng ha, sao không để đám ăn mày kia xin giùm chúng ta nhỉ?

Một tên ăn xin sao có thể xin nhanh bằng một đám ăn xin chứ?

Nhìn vẻ mặt ngớ ngẩn của Lục Hành Đạo, Lục Hành Thiên tức giận nói: "Quả nhiên là ngươi không có đầu óc."

"Khụ, không phải ta vì muốn tốt cho đệ sao, tiền ngươi kiếm được, tương lai nhập cổ phần vào lớp bổ túc, sau này mới có thể chia tiền, nếu không, dựa vào đâu mà chia cho đệ?

Còn lâu Lục Hành Đạo mới thừa nhận mình không có đầu óc, trước mặt thằng đệ đệ mới mười tuổi của mình, sao có thể không có uy nghiêm của một ca ca được?