Chương 982 Nhận nuôi
Lục Hành Thiên lại bắt đầu cuộc đời ăn xin của chính mình, không bao lâu, hắn tìm được một mục tiêu tốt, một tiểu loli cực kỳ xinh xắn đang chớp chớp đôi mắt to, quan sát người đi đường bốn phía, và cả những tiểu thương bên lề, trong đôi mắt đầy sự hiếu kỳ.
Nguyên nhân Lục Hành Thiên để mắt tới nàng không phải vì cái gì khác, mà là vì trên người tiểu cô nương này mang theo không ít đồ vật quý báu, nhãn lực của nó bất phàm, những thứ đó đều là thần khí, dám đeo trên người như vậy, chắc chắn là người có thân phận, hơn nữa bên cạnh nàng còn có một lão giả nét mặt hiền từ, từ xa xa liếc nhìn, cũng có cảm giác hai mắt bị đau nhói.
Lão giả này, chắc chắn không phải cường giả Thần cấp bình thường, chí ít cũng là Chân Thần!
Lục Hành Thiên có năng lực giả vờ đáng thương, bên cạnh còn có lão ca Chân Thần đi cùng, sau lưng vẫn còn người cha là Thiên Thần, với lại, hắn chỉ ăn xin thôi chứ đâu có làm gì.
Bình bịch
Lục Hành Thiên lập tức bò qua đó, nhân lúc đứa bé gái đang hiếu kỳ quan sát liền ôm lấy chân của nàng, không, chân thô quá vậy, mẹ nó, trên chân tiểu loli này cũng mang cả thần khí ư?
Đây nhất định là phú hào rồi, chắc chắn có không ít thần tệ! Lục Hành Thiên phấn khởi nghĩ.
"Ngươi...ngươi làm gì vậy?
Tiểu loli luống cuống, lão giả cũng nổi giận, sắc mặt lạnh lùng: "Tiểu tử, buông tay mau."
"Các vị đại ca đại tỷ, các vị đều là..."
Cả già cả trẻ đều ngớ ra, mẹ kiếp, là một đứa ăn xin à? Khoan nói cái khác, xem dáng vẻ có vẻ là đúng thật, có điều cái bảng này, xin tiền chôn cha ư?
Vẻ mặt lão giả đầy ý nghi ngờ, lão đã nhìn ra, tướng mạo của đứa bé này đã có thay đổi, một tiểu hài nhi rất thanh tú, chân gãy, có sức mạnh của Chân Thần đã bị hạn lại không chữa lành được, ai lại nhẫn tâm trừng phạt một đứa trẻ đến thế này chứ?
Không chỉ có tướng mạo bị biến đổi, cả cái chân gãy cũng không sao chữa lành, đáng giận hơn là cả tiền chôn cha cũng không có.
"Ngươi...ngươi làm sao vậy?
Lần đầu tiên tiểu loli gặp được chuyện thế này, ngây người lúng túng: "Nè, ngươi đừng khóc mà, có chuyện gì, ngươi nói với ta đi."
Lục Hành Thiên càng khóc thảm thương hơn, gia cao tấm biển xin tiền chôn cha, suýt chút dán lên cả mặt tiểu loli.
"Tiểu hài nhi.
Lão giả với vẻ mặt mỉm cười, nói: "Ngươi hãy đứng dậy đi, có chuyện gì khó khăn hãy nói với ta, ta sẽ làm chủ cho ngươi."
"Phụ thân của cháu bị người ta giết chết, đã mấy ngày rồi cháu chưa được ăn cơm, thi thể của phụ thân cũng bị thối rữa rồi, cháu chỉ muốn xin chút tiền an táng, để chôn cất phụ thân của cháu.
Khuôn mặt nhỏ xíu của Lục Hành Thiên nước mắt giàn giụa, muốn bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu đáng thương.
"Phong gia gia, y đáng thương quá, chúng ta nhận nuôi y đi nha?
Tiểu loli nhìn Lục Hành Thiên với vẻ mặt đầy thương xót, tràng đầy tình thương.
Đùa cái gì vậy?
Ta chỉ muốn xin ít tiền, ai cần ngươi nhận nuôi, Lục Hành Thiên chết trân, tình hình này dường như có chút không đúng rồi.
"Ăn đi.
Chỉ thấy Phong gia gia vung tay một cái, một bàn thức ăn tinh xảo xuất hiện, đặt ngay trước mặt Lục Hành Thiên: "Ăn no rồi, gia gia và tiểu thư sẽ đi an táng phụ thân với ngươi, ngươi không còn người thân nữa, về sau hãy đi theo làm bạn với tiểu thư."
Cho đồ ăn ư? Sao các người không làm theo kế hoạch vậy? Ta muốn xin ít tiền, ngươi cho ta mấy thần tệ rồi đuổi ta đi là xong, đừng mắc công như vậy mà, Lục Hành Thiên có chút ngơ ngác.
"Cho cháu chút tiền là được rồi, kẻ địch của phụ thân cháu rất mạnh, cháu không muốn khiến hai người..."
"Yên tâm, bọn ta không sợ phiền phức đâu!" Tiểu loli vung cái tay nhỏ lên, thần khí trên thân lấp lánh kim quang, thành thạo thu vào mà nói, rất bá khí.
"Vậy thì quay về rồi ăn.
Lão giả chớp mắt, cũng không chê bẩn, ôm lấy Lục Hành Thiên, nắm tay tiểu loli rời đi.
Lục Hành Thiên: "..."
Mẹ nó, ta thật sự không muốn được các người nhận nuôi mà, ca ca đâu rồi? Khốn kiếp, ngươi chạy đi đâu rồi, cái tên ca ca lừa gạt đệ đệ kia!
"Hai chân của cháu đã bị phế, chỉ làm liên lụy đến hai người, còn có kẻ thù nữa, hai người không cần chuốc lấy phiền phức này.
Lục Hành Thiên tỏ vẻ cảm động, nhưng trong lòng lại hốt hoảng muốn chết.
"Không sao đâu, gia gia sẽ chữa được chân cho ngươi, phiền phức cũng chẳng sao cả, tiểu thư đã nói cứu ngươi, thì không ai động tới ngươi được.
Phong gia gia an ủi bằng giọng tràn ngập bá khí.
Trời trời, ngươi định chữa lành cho ta sao? Còn muốn giúp ta báo thù nữa hả?
Ta phải làm gì đây, ta có nên nói kẻ thù của ta là Lục Hành Đạo không? Online chờ, gấp gấp!
"Tên của đệ là gì?
Tiểu loli nhìn Lục Hành Thiên, nét mặt nhỏ nhắn đầy niềm thương tiếc: "Đệ yên đi, sau này có tỷ tỷ ở đây, không ai có thể bắt bạt đệ đâu."
Các người đang bắt cóc đó!
Những Thần Linh xung quanh không có phản ứng, hình dáng của Lục Hành Thiên lại thay đổi khác hẳn so với hôm qua, nếu không bọn họ đã có thể nhận ra cái tên hôm nay cha chết hôm qua anh chết là cùng một người.
Lúc này đây Lục Hành Đạo đang đắc ý kiếm tiền, nghĩ đến lúc có thể xây dựng một lớp bổ túc, khi đó thì tùy tiện giảng bài linh tinh, lấy ra thêm một ít Hỗn Độn khí, nhất định có thể lập thành một hội mấy tiểu bằng hữu què chân.
Thời gian một ngày trôi qua rất nhanh, lại đến lúc dùng cơm, Lục Hành Đạo buồn bực: "Cha đã sắp đến tìm chúng ta rồi, sao Hành Thiên còn chưa về nữa, cũng cố gắng kiếm tiền quá chứ."
"Lục...à không, ngươi đi tìm Tiểu Hành Thiên về đây, chính là tên mà ta đánh gãy chân ấy.
Lục Hành Đạo nói với một tên tiểu ăn mày bên cạnh, tiện tay lấy ra một miếng thịt: "Miếng thịt thú cấp Thần Nhân này cho các ngươi ăn cơm."
"Cảm ơn ông chủ, cảm ơn ông chủ.
Tiểu ăn mày vui vẻ, cắm đầu cắm cổ chạy đi.
Rất nhanh, tiểu ăn mày đã quay trở về, chỉ có một tấm biển: "Ông chủ, chỉ có cái này."
"Ơ?
Lục Hành Đạo nhíu mày, xin tiền chôn cha ư?
Cái thằng đệ đệ trời đánh, hôm qua là ta chết, hôm nay là cha chết à?