Chương 983 Ca ca cặn bã
Nó đâu rồi?
Sắc mặt Lục Hành Đạo cực kỳ khó coi, cả nhà chúng ta chết kiểu này ngươi thích thú nhỉ?
"Lúc ta đến đó chỉ còn lại tấm bảng hiệu này thôi, nghe người ta nói, bị một ông lão đưa đi rồi.
Tiểu ăn mày thấp thỏm nói.
"Bị một ông lão đưa đi rồi à?
Lục Hành Đạo sầm mặt nói: "Ông lão kia trông ra sao? Ông ta đi về hướng nào?"
"Thành Tây, cụ thể thì ta không biết.
Tiểu ăn mày nói.
"Ngươi lui xuống trước đi, nhớ giữ kín miệng đấy.
Lục Hành Đạo khoát tay vẫy lui.
Tiểu ăn mày vừa đi, trong chốc lát sắc mặt Lục Hành Đạo đã trầm xuống: "Ta lại muốn xem thử, kẻ nào dám bắt đệ đệ ta ngay ở Đông Lam thành, thật là không muốn sống rồi, ta phải lập tức đi tìm Tiểu Hành Thiên trở về."
Nếu để cho Lục Thiên Lan biết, Tiểu Hành Thiên bị người ta bắt đi, hắn chắc chắn sẽ xong đời.
Mà lúc này, trong trạch viện Thành Tây.
Lục Hành Thiên đã thay bộ quần áo khác, hình dạng cũng được biến trở về, khuôn mặt trăng trắng nõn nà, hai chân cũng đã lành, đang ngồi trên bàn ăn.
"Sao đệ lại không ăn vậy?
Tiểu loli ngơ ngác nhìn Lục Hành Thiên, đầy vẻ quan tâm.
Phong gia gia cũng mười phần ôn hòa: "Thiên tài cấp tám mười tuổi, đã là hiếm có ở Đông Lam thành rồi, đi cùng với tiểu thư, sẽ giúp ngươi thành Thần trước năm mười lăm tuổi."
Đây cũng là lý do lão đưa Lục Hành Thiên theo, có thiên phú này, lại còn là cô nhi mất cha, người như vậy thích hợp để bồi dưỡng nhất.
"Cháu nhớ ca ca cháu.
Lục Hành Thiên vẻ mặt u oán, bây giờ ta ăn cơm không vào.
"Đệ còn có ca ca nữa à?
Tiểu loli kinh hỉ nói: "Ca ca của đệ bao lớn rồi, chu bằng tỷ cũng nuôi cả ca ca đệ luôn."
"Ca ca đệ chắc có mấy vạn tuổi rồi thì phải?
Nét mặt Lục Hành Thiên không đổi nói: "Đệ còn muốn tạm biệt huynh ấy."
"Ca ca cháu mấy vạn tuổi rồi ư?
Phong gia gia ngây người, phụ thân ngươi già rồi mới sinh ra ngươi sao? Không đúng, lông mày lão lập tức nhíu chặt lại: "Sao ca ca cháu không nuôi cháu? Sao để cháu ăn xin bên ngoài vậy?"
"Ca ca cháu là Chân Thần, sợ cháu đoạt mất gia sản, cho nên đánh gãy chân cháu, thay đổi hình dạng cháu, vứt cháu ở Đông Lam thành, cháu chỉ có thể ăn xin để sống.
Lục Hành Thiên nước mắt giàn giụa, mấy câu này không sai chút nào, không có một câu nào là nói dối!
"Đồ cặn bã!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu loli lập tức lạnh xuống: "Ca ca của đệ thật đáng ghét, đệ còn muốn tạm biệt với hắn sao?"
"Dù sao y cũng là ca ca đệ.
Lục Hành Thiên làm bộ mặt trọng tình cảm: "Là người thân duy nhất trên đời này của đệ mà."
"Khụ, gia gia trút giận cho ngươi, giúp ngươi giáo huấn ca ca ngươi, sau này ngươi sẽ đi theo tiểu thư có được không?
Phong gia gia.
"Không được, ca ca cháu là Chân Thần, ông không đánh lại huynh ấy đâu.
Lục Hành Thiên vội nói.
"Ui chà, một Chân Thần thôi mà, gia gia không thèm để vào mắt.
Phong gia gia ngạo nghễ nói.
"Ôi, ca ca cháu chỉ muốn gia sản, thi cốt phụ thân cũng không thèm, ném cả thi cốt phụ thân cháu ra ngoài.
Lục Hành Thiên lặng lẽ rơi lệ, cái trò này, anh ngươi học thuộc rồi.
"Đồ cặn bã!" Lần này Phong gia gia cũng nói, nếu theo lời của Lục Hành Thiên mà nói, có gọi ca ca nó là cặn bã cũng là khen hắn, loại người này còn không bằng cặn bã.
"Ăn cơm trước đã, ăn no rồi nói.
Tiểu loli nói.
Lục Hành Thiên vẫn còn đang rơi lệ, bây giờ ta phải làm sao để truyền tin ra ngoài đây? Mỗi người ngồi cạnh, kém nhất cũng là cường giả Chân Thần, chỉ cần có chút động tĩnh sẽ bị phát hiện ngay.
Đã nói sẽ trông nôm đệ, vừa xảy ra chuyện sẽ chạy đến giúp đệ đệ giải vây đâu? Lục Hành Đạo, ta hận ngươi!
Đùng
Đột nhiên, cửa lớn trạch viện bị đẩy ra, một bóng người mặt âm trầm đi đến, nhìn một già hai trẻ: "Tiểu Thiên, về nhà với ta."
"Ồ? Ngươi chính là Lục Bá, tên ca ca cặn bã của Lục Thiên đó sao?
Tiểu loli căm tức nhùn Lục Hành Đạo, không hề sợ hãi.
Phong gia gia im hơi lặng tiếng đứng dậy, bước tới trước cửa, chặn người đến.
Lục Bá ư?
Lục Hành Đạo ngẩn người, mẹ nó, cái tên quái quỷ gì thế này? Sao ta lại thành tên cặn rồi?
"Các ngươi to gan thật, dám bắt cóc đệ đệ của ta à?
Lục Hành Đạo không hỏi rõ sự tình, giờ hắn chỉ muốn mang Lục Hành Thiên về, chỉ có điều thực lực của lão già đang đứng trước mặt này đây có vẻ rất mạnh, đem đến cho hắn cảm giác thâm sâu khó lường.
"Bắt cóc ư? Ngươi đối xử với đệ đệ ngươi thế nào, cả ngươi và bọn ta đều biết rõ.
Phong gia gia cười lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lùng: "Lão già ta không muốn phá quy định cấm giết người trong thành, ngươi mau mau cút đi."
Lục Hành Đạo có chút chột dạ, quả thật bản thân hắn đối xử với Lục Hành Thiên cũng có chút không đúng đắn, nhưng cũng chỉ có một hai lần, lần này là do Lục Hành Thiên tự mình yêu cầu, thế mà thằng nhóc này lại kể ra hết.
"Ca.
Lục Hành Thiên kích động chạy ra, toàn thân đều đang run, nước mắt chảy ròng ròng.
"Ngươi xem ngươi dọa Tiểu Thiên rồi đấy, Phong gia gia, ông phải trút giận cho Tiểu Thiên đó.
Tiểu loli quả quyết ngăn Lục Hành Thiên lại, an ủi như một đại tỷ tỷ: "Tiểu Thiên đừng khóc, tỷ tỷ bảo vệ cho đệ, chúng ta không cần sợ hắn."
Mẹ kiếp, ngươi buông ra, ta muốn về nhà với ca ca, Lục Hành Thiên nước mắt chảy dài.
"Không giết ngươi cũng phải dạy dỗ ngươi một trận, để ngươi biết, thế nào là núi cao còn có núi cao hơn.
Sắc mặt Phong gia gia lạnh lẽo, trong chớp mắt thân ảnh đã biến mất, lão phóng ra một chưởng, không gian xung quan vì thế mà ngưng trệ, một luồng áp lực cuồn cuộn ào đến từ bốn phía, trấn áp Lục Hành Đạo.
Cường giả!
Lòng Lục Hành Đạo run lên, chớp một cái trường kiếm đã ra khỏi vỏ, kiếm khí ầm ầm dữ dội chém vào không gian, nhưng lại có cảm giác như chìm xuống đầm lầy, có lực nhưng lại không có chỗ dùng.
Keng
Kiếm khí tiêu tán, chưởng lực càn quét, bàn tay già nua trực tiếp đập vào thân kiếm, một luồng sức mạnh cuộn trào oanh kích, cổ họng Lục Hành Đạo ngòn ngọt, hắn phun ra một ngụm máu, bay thẳng ra ngoài trạch viện.
Lục Hành Thiên: "..."
Ca ơi, sao ngươi yếu nhớt thế?