← Quay lại trang sách

Chương 991 Bẫy

Chỗ đó có một gốc kỳ hoa sinh trưởng, bị cỏ dại che khuất, nếu không quan sát tỉ mỉ, vốn không thể phát hiện được.

Hộ vệ đang định vươn tay hái ngay, Lâm Thanh cau mày quát lên: "Cẩn thận chút, đừng làm hỏng nó, đây là vật có thể đổi được Hỗn Độn khí đấy."

Hộ vệ bèn cẩn thận từng chút đào lên, bỏ vào một hộp kín đặc biệt, giao cho Lâm Thanh.

"Làm khá lắm, lúc về có thưởng.

Lâm Thanh nhìn hộ vệ, tán thưởng.

"Tiếp tục đi."

"Thiếu gia, đằng trước phát hiện một cây thần dược.

Hộ vệ lại nói.

"Thiếu gia, phía trước còn nữa."

Mẹ nó, chuyện gì đang xảy thế này?

Long Hạo không bình tĩnh được nữa, chuyện này không đúng lắm, địa đồ ghi chép, không nói đào được dược liệu cấp Thần Nhân chỗ này, càng không thể có nhiều đến như vậy, lẽ nào là người Đế Thần Cung lén lút để vào, cho nó đào sao?

"Có khi nào xảy ra vấn đề rồi không?

Long Hạo truyền âm nói.

"Ta cũng không biết, hiện có hai vị Thần Linh bên cạnh, chúng ta cũng không thể truyền tin.

Gương mặt lạnh lùng của Yên Tuyết Hàn cũng lộ chút vẻ kinh ngạc: "Có khi nào là do có người cố tình gài bẫy không?"

"Có thể lắm, nhưng không phải chúng ta thương lượng xong rồi sao, chỉ để lại một cây dược liệu mà?

Long Hạo bĩu môi, đã nói là một cây, sao họ lại để lại nhiều như vậy?

"Vậy chắc là người khác rồi.

Yên Tuyết Hàn thanh lãnh truyền âm.

"Mẹ nó, dọa chết ta rồi, sao người Đế Thần Cung lại chạy qua đây rồi?

Trong bóng tối, một vị Thần Linh lau mồ hôi lạnh, cái bẫy hắn giăng ra, bị hộ vệ Đế Thần Cung lấy mất rồi.

Nếu là Thần Linh bình thường, hắn đã lập tức xông ra, nhưng đây là người Đế Thần Cung, hắn động vào không nổi.

Đột nhiên, hư không biến động, gần bên cây dược liệu cấp Thần Nhân kia, một đường kiếm quang tung hoành, giết về hướng hộ vệ.

"Bẫy ư?"

Hộ vệ hừ lạnh một tiếng, giơ chưởng lên, uy áp của Thần Linh bùng nổ, thoáng chốc đã tiêu diệt kiếm quang, thân ảnh nhanh chóng thoái lui.

Trong bóng tối, không có ai xuất hiện, lúc này hộ vệ mới thu lấy dược liệu cấp Thần Nhân, cung kính nói: "Thiếu gia, xem ra số dược liệu cấp Thần Nhân này đều là bẫy, đối phương kiêng sợ thân phận của chúng ta, không dám hiện thân."

"Thiếu gia, vì an toàn của ngài, bọn ta có cần báo cho lân cận không, Đế Thần Cung hành sự, để bọn chúng rút lui?

Một vị hộ vệ khác hỏi.

"Không cần, nếu bọn chúng bỏ đi, việc tìm thần dược của chúng ta sẽ gặp phiền phức.

Lâm Thanh khoát tay.

Long Hạo hiểu ra, mẹ nó, thì ra vì thân phận các ngươi quá cao, hù dọa bọn chúng, còn Lâm Thanh hiển nhiên cũng định lấy độc trị độc.

Đi không bao lâu, Lâm Thanh lại kiếm được thêm mấy gốc thần dược, đều là cấp Thần Nhân, hiện còn chưa đến một canh giờ, đã thu thập được gần mười cây rồi.

Ầm

Lúc này, một luồng ánh sáng chớp qua, lớp lớp kiếm quang tập sát, hộ vệ hái thần dược cười lạnh một tiếng, đánh ra một chưởng, kiếm quang tan tành, thế nhưng, phía sau kiếm quang, đột nhiên xuất hiện một bóng đen, cầm kiếm xông tới.

Hai kiếm chạm nhau, thân ảnh hộ vệ lui nhanh, trên tay có một vết kiếm, nhỏ xuống thần huyết màu vàng: "Đáng chết, Đế Thần Cung làm việc mà ngươi dám tập kích sao?"

"Đế Thần Cung ư? Giết các ngươi rồi, ai biết được thân phận của ta?

Bóng đen cười lạnh một tiếng, phóng ra một chưởng, khí đen ngập trời, kiếm quang chói sáng, giết về hướng hộ vệ: "Rơi vào bẫy của ta rồi thì đừng mong chạy thoát được."

"Xem ngươi có bản lĩnh gì.

Hộ vệ hừ lạnh một tiếng, một cây trường thương xuất hiện, càn quét qua, mũi thương rung động, thần lực ánh kim tung bay.

"Ngươi đến giúp một tay, tốc chiến tốc quyết.

Lâm Thanh khẽ nhíu mày, nhìn về phía hộ vệ bên cạnh.

"Nhưng còn an toàn của thiếu gia thì sao?

Hộ vệ chần chừ.

"Không sao, bọn chúng không dám làm gì ta thật đâu.

Lâm Thanh tự tin nói.

"Thôi được, vậy thiếu gia hãy chăm sóc bản thân.

Hộ vệ để lại một câu, cũng có một cây thần thương xuất hiện, trực tiếp giáng lên bóng đen.

Bỗng nhiên, hư không rung động, một âm thanh chấn động truyền tới, một bóng đen cầm đao lao đến.

"Thiếu gia cẩn thận.

Sắc mặt hộ vệ trầm xuống, vội vã quay người cứu viện.

Tốc độ của bóng đen đột ngột tăng nhanh, một luồng thần uy mãnh liệt bộc phát, hai vị hộ vệ Thần Linh kinh hãi thoái lui: "Chân Thần ư?"

"Cẩn thận."

Bóng đen đến tập kích nhằm vào Lâm Thanh, Long Hạo và Yên Tuyết Hàn biến sắc, đồng thời bảo vệ Lâm Thanh sau lưng.

Phụt

Nơi lưỡi đao đi qua, trong nháy mắt xuyên qua người Long Hạo, mang theo thần huyết màu vàng bắn phụt ra, Yên Tuyết Hàn lập tức bay nghiêng ra, thổ huyết, trước mắt chỉ còn bóng đen và Lâm Thanh.

"Ngươi..."

Lâm Thanh vừa muốn mở miệng, bóng đen đã kề đao lên cổ nó: "Các ngươi còn không dừng tay à?"

"Ngươi muốn chết sao, ngươi biết ngài ấy là ai không?

Bóng đen dửng dưng nói: "Bọn ta chỉ cầu tài, Đế Thần Cung các ngươi hà tất ép người quá đáng, đạp đổ chén cơm của bọn ta?"

"Không cần biết ngươi là ai, động đến Lâm Thanh thiếu gia, động đến Đế Thần Cung, ngươi nhất định sẽ chết.

Hộ vệ Thần Linh lãnh đạm nói.

"Ngươi đang ép ta giết người diệt khẩu đó sao?

Bóng đen điềm nhiên nói.

"Hửm?

Lâm Thanh trừng mắt nhìn hộ vệ, lúc nào rồi còn nói khích hắn, ngươi mong ta chết à?

"Vị cường giả này, tất cả đều là lỗi của ta.

Long Hạo vất vả đứng dậy, vội nuốt đan dược kiềm lại vết thương: "Là ta bảo họ đến, có gì hãy cứ nhắm vào ta."

Lâm Thanh kinh ngạc ngước mắt nhìn Long Hạo, hai vị hộ vệ cũng ngẩn người, Long Hạo tốt bụng vậy sao?

"Ta là đạo sư của nó, tất cả đều do ta.

Long Hạo tiếp tục nói: "Ngươi tha cho Lâm Thanh đi, ta đền cho ngươi."

"Ngươi đền cho ta sao?

Bóng đen cười giễu cợt một tiếng: "Ta tổn thất mấy cây Chân Thần dược, một Thần Nhân như ngươi, lấy gì đền cho ta?"

Mẹ nó, Chân Thần dược ư? Bọn ta chỉ mới hái được mấy cây dược liệu Thần Nhân, ngươi thật không biết xấu hổ.