← Quay lại trang sách

Chương 1034 Người tiếp theo

Giây tiếp theo, nụ cười hung hãn của thần hổ đông cứng lại, móng vuốt của con hổ vừa chạm vào tay của tiểu loli lập tức xảy ra vấn đề, một lực hút dữ dội truyền đến, thần lực trong cơ thể điên cuồng trôi qua như thác lũ mở cống, mênh mông cuồn cuộn đổ xuống.

"Grao grao..."

Thần hổ gào thét thảm thiết, thần lực của ta, sao ngươi cũng có thể hấp thu thần lực, các ngươi rốt cuộc là có bao nhiêu thần khí loại này?

Thần lực bị hút sạch, thần hổ trực tiếp nằm sấp trên mặt đất, co giật kịch liệt, vô cùng yếu ớt.

"Kéo đi, người tiếp theo.

Tiểu Hành Thiên nói một cách bình tĩnh.

Lục Hành Đạo im lặng bước tới, kéo thần hổ lôi đi.

"Ta chỉ đứng ở chỗ này, ngươi có thể đánh chết ta, ta sẽ mang họ của ngươi, ngươi không thể đánh chết được ta thì làm thú cưỡi cho ta, thế nào?

Trần Nguyên sải bước đi ra, trực tiếp tìm tới một con chim thần, những đứa trẻ còn lại của lớp bổ túc cũng tự mình lựa chọn đối thủ.

"Ngươi không đánh trả?

Thần điểu kinh ngạc nhìn Trần Nguyên.

"Nếu như ta đánh trả, coi như ta thua, sẽ làm nô lệ của ngươi.

Trần Nguyên kiêu ngạo nói, nó biết con chim thần này, thể lực thuần tuý không mạnh, chủ yếu là thần lực mạnh mẽ, loại này bất luận thế nào cũng không thể giết chết nó, có thể yên tâm mà ra vẻ.

"Ngươi thật sự không đánh trả, đứng cho ta giết ư?"

Thần điểu ngẩn ra, nhân loại này có phải là đồ ngốc không? Cố ý tìm chết ư? Hay là ức hiếp nó không có tài cán gì?

"Ngươi có dám đánh cược không? Không dám cược thì cút về uống sữa đi, đứng để ngươi giết ngươi còn không dám.

Trần Nguyên chế giễu.

"Nhân loại ngu dốt, ngươi đã tìm chết thì bản thần thành toàn cho ngươi!"

Một tiếng hú dài, sau lưng thần điểu này xuất hiện một biển lửa ngập trời, thần lực khổng lồ khuấy động hư không, sóng nhiệt cuồn cuộn quét khắp bốn phương, khiến cho hư không méo mó.

Rầm rầm

Một tiếng chấn động, hư không rung chuyển, Trần Nguyên mặt không biến sắc, bình tĩnh nói: "Lúc này mới giống thần thú."

"Chết đi!"

Móng vuốt sắc nhọn của thần điểu oanh kích, một luồng thần lực hùng vĩ chấn động, thần quang sắc bén thắt cổ Trần Nguyên.

Vù vù

Thần lực hùng vĩ còn chưa chạm vào Trần Nguyên, đã ngay lập tức biến mất, thần điểu giật mình, nhưng lại không kịp đổi chiêu, móng vuốt sắc bén đã túm lấy Trần Nguyên, thần lực khổng lồ lại lần nữa chuyển vận, ý đồ xé rách Trần Nguyên.

"Két két két..."

Thần điểu đột nhiên hét lên, vỗ cánh liên tục, đất đá lộn xộn, không ngừng phát ra tiếng động kỳ quái, nhưng không có chút tác dụng, nó giống như bị hút vào Trần Nguyên, thần lực cuồn cuộn chảy ra, toàn thân không ngừng co giật.

"Thật là phế vật.

Trần Nguyên thở dài một hơi, "Bất khả chiến bại như ta, không lẽ đứng cho người ta giết cũng không giết được sao?"

Thần điểu: "..."

Thần thuật này của ngươi là cái gì vậy, ngươi thả ta ra, thần lực của ta mất cả rồi!

Thần lực trực tiếp bị hút sạch, cảm giác vô lực trào dâng, thần điểu trực tiếp rơi xuống, toàn thân co rút lại.

"Kéo đi, người tiếp theo.

Trần Nguyên cũng nói như vậy.

Yên Tuyết Hàn bước ra, chuyển vận thần lực kéo thần điểu đi, sau đó là Đế Tinh, Lục Hành Đạo, không ngừng kéo những con thần thú đã bị hút cạn thần lực.

"Thôn, Thôn Thần thạch còn có thể được dùng như thế này sao?

Cổ Nặc sững sờ, chết tiệt, tư duy của các ngươi sao lại có suy nghĩ kì lạ như vậy? Dùng Thôn Thần thạch bẫy kẻ khác ư? Trước đây tại sao ta lại không nghĩ đến điều đó?

Giang Thái Huyền mặt không biểu cảm nói: "Nếu không ngươi cho rằng như thế nào? Để Thôn Thần thạch hút bản thân sao?"

Cổ Nặc mở miệng, được thôi, quả thực không thể để cho Thôn Thần thạch hút bản thân, nhưng mà, các ngươi phá hoại chiến tranh như thế này có được sao?

"Thôn Thần thạch tích trữ thần lực, sau khi chuyển hoá thành Thần Nguyên khí đơn thuần, có thể đổi lấy Hỗn Độn khí hoặc các loại hàng hóa khác, chẳng hạn như Hỗn Độn đan.

Giang Thái Huyền thờ ơ nói: "Cho nên nói, Tiểu Bảo chính là cây rụng tiền của ngươi."

"Do đó bọn chúng đã thu hút sự chú ý của thần thú sao?

Cổ Nặc cười khổ, đám côn đồ này.

"Đúng vậy, hơn nữa, bọn chúng còn bắt được thần thú, sau khi hút cạn thần lực, có được Thần Nguyên khí bổ sung, thì có thể nhanh chóng khôi phục, tương đương với công cụ cung cấp thần lực.

Giang Thái Huyền bình tĩnh nói: "Do đó bọn chúng bắt sống, chứ không tàn sát. "

"Tiểu Bảo, làm thêm vài viên Thôn Thần thạch nữa, chúng ta cũng đi bắt thần thú.

Cổ Nặc nhìn Tiểu Bảo với đôi mắt sáng ngời.

"Không, ta mệt lắm rồi."

"Bắt được thần thú, sau này sẽ có vô số Hỗn Độn khí.

Cổ Nặc dụ dỗ.

"Vậy được, ngươi nói sao thì vậy.

Vừa đề cập đến Hỗn Độn khí, Tiểu Bảo lập tức nhảy xuống đất và bắt đầu luyện chế.

Thôn Thần thạch không phải là không có giới hạn, sau khi hấp thu thần lực của một vị Thần Linh, Trần Nguyên liền đổi một viên khác, sau khi hút xong hai viên thì rút lui, hút thêm nữa thì Thôn Thần thạch sẽ chịu không nổi.

Chẳng mấy chốc, hai mươi viên Thôn Thần thạch cũng sắp xong rồi, Tiểu Bảo vừa mới chế tác ra liền được Đế Tinh mua lại, có được Hỗn Độn khí, nó lại bắt đầu chế tạo.

Cổ Nặc sững sờ nhìn Tiểu Bảo, nước mắt chảy dài: "Tại sao ngươi không giữ lại cho ta một viên?"

"Bọn họ đưa Hỗn Độn khí trước rồi.

Tiểu Bảo nói với một chất giọng non nớt, người nào cho Hỗn Độn khí thì người đó có có quyền quyết định.

"Ta là chủ nhân của ngươi, sau này ta cũng sẽ cho ngươi.

Cổ Nặc sắp phát điên lên rồi, ngươi có thể nhìn xa trông rộng một chút được không?

"Cổ Nặc ngốc nghếch, ta là chủ nhân của ngươi.

Tiểu Bảo ngẩng cao đầu vỗ cánh, khóe miệng còn có bọt trắng: "Ta chính là Thôn Thần Trùng vĩ đại, ngươi chỉ là phụ thuộc… Bốp!"

Phịch

"Suy nghĩ kỹ rồi nói.

Cổ Nặc vung tay, nhìn Tiểu Bảo bị mình cho một bạt tai rơi xuống đất, lạnh lùng nói: "Không cho ngươi xem một chút màu sắc, ngươi không biết ai là chủ nhân phải không?"

Tiểu Bảo từ trên mặt đất bay ra, nằm sấp trên mặt đất, uất ức gặm viên đá: "Cho ngươi."

"Ừ, đây mới là Tiểu Bảo ngoan.

Cổ Nặc cười híp mắt nói: "Lần sau ngươi không nghe lời, ta sẽ bán ngươi cho tràng chủ, tràng chủ thích mua bán Thôn Thần Trùng nhất."

Giang Thái Huyền: "..."

Đây là lần đầu tiên ta gặp các ngươi, có thể đừng tùy ý bôi nhọ ta được không?

Tiểu Bảo ngay lập tức hoảng sợ, nó không sợ ai cả, chỉ sợ Giang Thái Huyền.