Chương 1040 Dung mạo anh tuấn này của ta
Phụt
Dòng máu tuôn ra, Huyết Thiên Tinh đang định mắng chửi, vừa hay nhìn thấy một con thần thú rơi vào trong nồi, không khỏi sững sờ.
Sao lại thế, sao bọn ta không làm được?
Bọn người Huyết Thiên Tinh không hiểu nổi, chúng ta làm không đúng chỗ nào chứ?
"Các ngươi là đồ phế vật sao, đứng đó cho các ngươi đánh, các ngươi lại bị bắt à?
Một tiếng gầm thét, con thần thú đánh bay Huyết Thiên Tinh tức giận, ánh mắt tràn đầy vẻ nhạo báng, các ngươi lại bị đám nhân loại thiểu năng trí tuệ đó bắt à?
Bọn thần thú run rẩy không ngừng, thần lực bị hút cạn, nhất thời có chút suy yếu, hoàn toàn không vận sức được, đặt mông ngồi xuống lại chẳng biết thế nào vừa hay ngồi trong nồi.
Grào
Tiếng gầm đầy khí thế nhưng vô lực, đám thần thú không sao hiểu được, mẹ nó ta làm cách gì đây, đám kia bị hút cạn thần lực, tà môn quá.
"Để ta!" Con thần thú đánh bay Huyết Thiên Tinh lòng đầy niềm tin, nó giáng xuống một chưởng, thần lực hùng vĩ chấn động.
Ù
Phụt
Tiểu Hành Thiên biến sắc, phun ra một ngụm thần huyết, con thần thú đó vui mừng hớn hở, vừa định răn dạy đồng đội, thần lực trong cơ thể chảy mất một cách điên cuồng, một cảm giác suy yếu tột cùng truyền đến, lập tức ngồi vào nồi.
"Kéo con gấu đen này đi.
Tiểu Hành Thiên lau vết máu, sắc mặt tái nhợt, tuy con gấu đen này không theo con đường luyện thể, nhưng sức gấu đen vốn mạnh, nó lập tức bị đánh trọng thương.
Đây chính là tác hại của Thôn Thần thạch, trong lúc sử dụng Thôn Thần thạch, người dùng cũng không thể giải phóng thần lực ra ngoài để phòng ngự, nếu không cũng sẽ bị rút cạn thần lực.
Một khi thần lực bị mất hết, con người căn bản không thắng được thần thú, nếu thần thú khôi phục lại, chỉ nhờ vào thể lực, cũng có thể đánh hạ con người.
"Tiểu Hành Thiên, ngươi nghỉ ngơi đi.
Đám Trần Nguyên nói.
Tiểu Hành Thiên không cậy mạnh, lê thân thể đã bị thương sang một bên, xem họ biểu diễn.
"Ngươi cũng bị thương rồi sao?
Huyết Thiên Tinh lạnh lùng nhìn Tiểu Hành Thiên:" Các ngươi che giấu bí pháp, cố ý trêu đùa bọn ta đúng không?"
Tiểu Hành Thiên khinh thường liếc mắt nhìn hắn một cái: "Ngu dốt, ngươi tin thật sao? Nói bừa một câu mà thần thú lại ngoan ngoãn chui vào nồi ư? Của ngươi nuôi chắc?"
Huyết Thiên Tinh tái hết cả mặt, rất muốn bóp chết nó, nhưng thương thế của hắn càng nặng hơn, không có Thôn Thần thạch hấp thụ thần lực, nếu không phải thần lực lan khắp toàn thân, đã sớm chuẩn bị, đối thủ cũng chỉ là một gần thú cấp Thần Nhân, lúc nãy tốn chút sức đã có thể lấy mạng của con thần thú đó.
Sắc mặt đám người Ngọc Phong cũng rất khó coi, bị một đám con nít trêu chọc, đổi lại là ai cũng không thấy dễ chịu.
"Bí pháp của các ngươi cũng không phải vô địch, nếu như con thần thú kia đổi thành cấp Chân Thần, ngươi cũng chẳng khá hơn bọn ta đâu.
Ngọc Phong lạnh giọng mở miệng.
"Trên đời này không có gì vô địch.
Tiểu Hành Thiên bĩu môi nói: "Có điều, dù không phải vô địch, cũng không dạy cho các ngươi, các ngươi vứt phăng cái ý nghĩ đó đi."
"Ai thèm học chứ.
Huyết Thiên Tinh hừ lạnh một tiếng, sắc mặt có chút mất tự nhiên.
"Ta đã liên lạc với bản doanh, các ngươi thân mang trọng thương, không còn sức tham chiến, có thể cút về nghỉ ngơi rồi đó.
Tiểu Hành Thiên lại nói.
"Ngươi..."
Sắc mặt bọn Huyết Thiên Tinh hầm hầm, tất cả đều được bọn chúng tính toán sẵn, cố ý lừa bọn họ trọng thương, không thể không trở về hồi phục, bọn chúng liền có thể thi triển bí pháp mà không e dè gì nữa.
"Tạm biệt nhé, công lao này, sao có thể chia cho các ngươi được.
Trần Nguyên cũng cười lạnh mở miệng: "Bắt giữ thần thú, các ngươi làm được cái gì chứ? Trợ thủ sao? Bọn ta không cần."
Bọn chúng không phải đồ đần, bọn Huyết Thiên Tinh đến đây, trừ việc học trộm ra còn muốn chia công lao, dù sao đây cũng là bắt sống thần thú, tùy tiện báo cáo mấy câu, cũng được ghi một công lớn, đánh xong trận chiến Thần Cương là có ban thưởng.
"Đinh, tuyên bố nhiệm vụ, kiếm ba mươi triệu Thần Ma nguyên điểm, thời gian nhiệm vụ, một tháng, ban thưởng mảnh ghép hạt giống Thần Ma đỉnh cấp ngẫu nhiên từ một đến năm mảnh, tùy theo mức độ hoàn thành nhiệm vụ, thưởng một gói quà thần bí lớn."
Giang Thái Huyền trong hư không quan sát tất cả mọi chuyện diễn ra ở đây, trong đầu lại nhận được nhiệm vụ từ hệ thống.
"Đại Ma Vương, ta muốn đến bên cạnh Cổ Nặc, ngươi mau thả ta ra.
Giọng nói non nớt của Tiểu Bảo truyền đến.
Giang Thái Huyền ghé mắt liếc nhìn Tiểu Bảo trong lòng bàn tay, lạnh lùng nói: "Ngươi không biết tự đi à? Ta đâu có bắt giữ ngươi."
Tiểu Bảo co người nói: "Mấy tên bên dưới sẽ bắt ta."
"Nhìn bộ dạng sợ hãi của ngươi kìa, thôn thần chi lực của ngươi không phải lợi hại lắm sao?
Giang Thái Huyền nói.
"Ta chỉ có thể nuốt chửng thần lực, với lại có nhiều thần nhân, thần thú như vậy, ta đánh lại thế nào được.
Tiểu Bảo ấm ức nói: "Ngươi mau đưa ta qua đó đi."
Tuy thôn thần chi lực của nó lợi hại, nhưng cũng chỉ có thể nuốt chửng thần lực, chứ không cách nào nuốt chửng được Thần Minh, nếu như tử chiến, đối phương không dùng thần lực, có thể đập chết nó một cách dễ dàng.
"Không có hứng.
Thần sắc Giang Thái Huyền hờ hững: "Hoặc là ngươi tự đi, hoặc là khỏi đi."
"Thôn Thần Vô Cương.
Tiểu Bảo đột nhiên nói.
"Hửm? Có ý gì?
Ánh mắt của Giang Thái Huyền liền khựng lại, nhìn thẳng vào Tiểu Bảo.
"Ngươi đưa ta đến bên cạnh Cổ Nặc, ta cho ngươi biết nơi có Thôn Thần Trùng.
Tiểu Bảo nói.
"Không phải ngươi không biết sao?
Giang Thái Huyền cười mà như không cười nhìn nó nói: "Lúc trước có con Thôn Thần Trùng nào đó nói không có cách nào liên lạc với đồng loại, cũng không tìm thấy, sao giờ lại đổi giọng rồi?"
"Ta cũng mới biết mà, ta mới tiến hóa không lâu, vẫn chưa tiếp thu hết thông tin truyền thừa, vừa mới biết sự tồn tại của Thôn Thần Vô Cương, đã có thể tìm được chủng tộc Thôn Thần Trùng.
Tiểu Bảo vội nói.
"Thôn Thần Vô Cương ở chỗ nào?
Ánh mắt Giang Thái Huyền lãnh đạm nói: "Nói cho bản tràng chủ biết, sau đó bản tràng chủ sẽ truyền cho ngươi cách kiếm tiền, để ngươi trở thành đại phú hào trong số Thôn Thần Trùng."
"Ta cũng không biết, Thôn Thần Vô Cương đã bị phá hủy từ rất lâu về trước rồi, hóa thành vô số mảnh vụn rơi xuống Thần giới, nhưng ta khẳng định, có trong chiến trường thần cương này, Thôn Thần Vô Cương cũng là nơi Thôn Thần Trùng tiến hóa, cho nên mới có Thôn Thần thạch lui tới ở chiến trường Thần Cương.
Tiểu Bảo nói: "Ngươi phải hứa với ta, sau này không được chạm vào ta, cho dù là Cổ Nặc đem ta giao cho ngươi cũng không được."
"Ngươi cứ sợ ta như vậy sao?
Giang Thái Huyền mang vẻ mỉm cười.
"Trông thấy ngươi, ta liền lo lắng, không biết ngày nào sẽ bị ăn mất.
Đôi mắt nhỏ của Tiểu Bảo tràng đầy kinh hãi.
"Bản tràng chủ không ăn côn trùng.
Giang Thái Huyền bĩu môi, lập tức truyền âm cho Cổ Nặc, bảo nàng lên.
Rất nhanh, một tiểu đội thần thú bị hốt gọn, bị xiềng xích trói chặt, đám người Tiểu Hành Thiên mạnh ai nấy đem chiến lợi phẩm trở về.
"Lục Hành Thiên, bọn ta sẽ nhớ mặt các ngươi.
Nét mặt Huyết Thiên Tinh hầm hầm nói.
"Những người đã gặp qua ta, vĩnh viễn đều không quên được, dung mạo anh tuấn này của ta.
Tiểu Hành Thiên bày ra vẻ mặt gợi đòn.
"Bọn ta cũng vậy.
Bọn Trần Nguyên cũng kênh đầu đắc ý, không sợ ngươi nhớ mặt, chỉ sợ ngươi nhớ không rõ.
"Cút về bú sữa đi, chiến trường nguy hiểm lắm, không thích hợp cho mấy đứa nhóc tì các ngươi đâu.
Lâm Nhạc khoát tay nói.
Bọn Huyết Thiên Tinh tức giận nghiến răng, rốt cuộc ai mới là nhóc hả? Bọn ngươi nhỏ hơn bọn ta đấy biết không? Bọn ta là nhóc tì thì chắc các ngươi không phải đâu nhỉ?
Mặt Giang Thái Huyền không thay đổi quan sát, không biết khi đám người này trở về, Huyết Thiên Quân và Ngọc Hồng Sương có tức nổ não không.
Cường giả Chân Thần đến đây cũng ngơ ngơ ngác ngác, chết trân tại chỗ, hắn rất muốn hỏi một câu, các ngươi đến chiến trường để giao chiến hay đến để nấu cơm dã ngoại? Người nào người nấy ôm cái nồi, cầm vỉ nướng, các ngươi có chắc đến đây không phải để du ngoạn chứ?
Sao cảm giác chiến trường Thần Cương này không khác gì nghỉ phép thế?
"Mấy ngày nữa, chúng ta giết vào nội bộ thần thú, thần thú này yếu quá, toàn là tặng công lao.
Tiểu Hàm Hàm nói.
Chín đứa lớp bổ túc có chút ngẩn ngơ, gật đầu thật sâu nói: "Nói rất có lý, chúng ta có thể sang bằng Thần Thú tộc."
Cường giả Chân Thần: "..."
Bà mẹ, đã như vậy rồi còn đánh trận sao? Trực tiếp giết vào nội bộ thần thú ư? Được, các ngươi cứ đi, mẹ nó, ta đợi xem các ngươi chết thế nào.