Chương 1039 Nhất định không được sợ, không được đánh trả
Tiểu Bảo, ngươi hãy nghỉ ngơi đi.
Cổ Nặc nhìn Tiểu Bảo lại bắt đầu bận rộn, không nhịn được mà nói.
"Không, vì Hỗn Độn khí, ta không thể nghỉ ngơi được.
Giọng nói non nớt của Tiểu Bảo tràn đầy sự kiên định, cho dù miệng sùi bọt mép cũng phải chế tạo Thôn Thần thạch.
"Đúng là một con Thôn Thần Trùng siêng năng.
Giang Thái Huyền tán dương, nếu Thần trên thế giới đều siêng năng như ngươi, thì bản tràng chủ đã sớm phát tài rồi.
Cổ Nặc yên lặng quan sát, kỳ thật nội tâm nàng cũng đồng ý để Tiểu Bảo làm như vậy, bởi vì mỗi một tia Hỗn Độn khí, nàng đều được chia một tia, nghĩ đến lợi ích của Hỗn Độn khí, nàng không sao chống đỡ được.
"Tràng chủ, con thần thú này của ta có mạnh không?
Cổ Nặc kéo thần thú của mình, khoe nói, đây là một con báo đen, dáng người thon dài, bốn bộ vuốt sắc bén, tốc độ cực nhanh.
Giang Thái Huyền nhìn sơ qua, nghiêm túc nói: "Chắc hẳn mùi vị cũng không tồi."
Cổ Nặc há hốc miệng, được rồi, ta không nên hỏi ngươi, trong nắt ngươi, ngoại trừ vẻ ngoài đáng giá bao nhiêu thì là ăn có ngon không, hoàn toàn không có ý nghĩ nào khác.
"Cổ Nặc, chúng ta phải lên đường ngay, ngươi có muốn đi cùng bọn ta không?
Tiểu Hành Thiên chạy đến, mời nói.
"Được.
Cổ Nặc vội vàng đồng ý, đi theo thiên tài đáng tin cậy như Tiểu Hành Thiên, Thiên Thần đi theo bảo vệ phía sau, hoàn toàn không lo nghĩ về vấn đề an toàn.
Vì chuyện của Trần Nguyên, Huyết Thiên Quân bảo người của lớp bổ túc, tìm thêm hai thiếu niên thiên tài thêm vào, hợp thành một tiểu đội, cùng nhau hành động.
Tâm tư của ông ta, hiển nhiên là muốn tìm hiểu rõ, làm sao đám người Tiểu Hành Thiên có thể làm được, học lấy bí pháp của bọn nó.
Chỉ đáng tiếc, bọn nó không có Tiểu Bảo, cho dù có bị phát hiện cũng không sao.
Tiểu đội này để Tiểu Hàm Hàm làm chủ soái, ba người con trai của thành chủ là Huyết Thiên Tinh, Tiểu Hành Thiên, Ngọc Phong làm phó đội trưởng, còn lại là đội viên bình thường.
"Cho nên mọi người phải chú ý, đừng để bị phát hiện, càng đừng để cho họ phát hiện ra Tiểu Bảo.
Đế Tinh nói.
"Tràng chủ, giao Tiểu Bảo cho ngươi chăm sóc, đừng làm y chết đấy.
Cổ Nặc nói.
"Ơ kìa, ơ kìa, đồ lòng dạ ác độc Cổ Nặc kia, sao lại giao ta cho đại ma vương vậy.
Tiểu Bảo bị dọa nên toàn thân phát run, nó sợ nhất là Giang Thái Huyền, trong mắt nó, Giang Thái Huyền là đại ma vương đáng sợ nhất.
"Ai là đại ma vương hả Tiểu Bảo?
Giang Thái Huyền nhấc Tiểu Bảo lên trong tay, nét mặt hung ác lườm nó.
Trong thoáng chốc Tiểu Bảo đã phát khiếp, co ro người lại, không dám lên tiếng.
"Xuất phát, chuẩn bị nồi sắt thật to.
Tiểu Hành Thiên nói.
Giang Thái Huyền thở dài một hơi, các ngươi định đùa chết đám người Huyết Thiên Tinh à?
Trận giao tranh thứ hai sắp sửa bắt đầu, lần này giao cho tiểu quân ngũ giao chiến, quân chủ lực không hành động.
Nhưng mà, đây là trận chiến Thần Cương, cho dù là tiểu quân ngũ, cũng có số lượng không ít, mấy chục đến hơn trăm con quái vật khổng lồ, chỉ bay lên, cũng đủ che lấp cả bầu trời.
Lần này, thứ mà bọn nó tìm là thần thú lục địa, có loài lông vũ trinh sát trên không, cũng có thần thú hành động trên đất liền.
"Mọi người cẩn..."
"Xông lên, thần thú ra rồi, mọi người mau tiến lên.
Tiểu Hành Thiên cứ như điên như cuồng, hét lên một tiếng, dẫn đầu xông ra ngoài.
"...thận."
Huyết Thiên Quân ngơ ngác nhìn thành viên lớp bổ túc, chết tiệt, ta còn chưa nói xong mà các ngươi đã xung phong rồi à? Các ngươi thật sự coi thần thú như bùn đất sao?
"Chia ra hành động.
Tiểu Hành Thiên gào to một tiếng, sau đó lấy ra một chồng nồi sắt lớn, hai cái vỉ nướng: "Mau vào trong nồi, quá to thì lên vỉ vướng."
Đám người Huyết Thiên Tinh: "..."
Đám thần thú cũng ngơ ngác, các ngươi có ý gì vậy, đội nấu cơm hoan nghênh bọn ta đến à? Hay là các ngươi định tự nấu mình, để chiêu đãi bọn ta đây?
"Mau vào trong nồi, quá to thì lên vỉ nướng.
Trần Nguyên cũng lớn tiếng gào to, chỉ vào đám thần thú, rồi lại chỉ vào nồi sắt và vỉ nướng của mình, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Xin các ngươi hãy nghiêm túc một chút, bọn ta muốn nấu nướng các ngươi."
Thần thú: "..."
Bọn ta phải nghiêm túc thế nào chứ? Tự lao vào nồi, lên bếp lửa cho các ngươi rắc gia vị à?
Chết tiệt, đây không phải trận chiến Thần Cương à? Sao cứ như vào phòng bếp của con người thế?
"Huyết Thiên Tinh, ngươi thấy sao?
Ngọc Phong lú lẫn đầu óc hỏi.
Huyết Thiên Tinh ngơ ngác đứng chôn chân, ta thấy sao à? Chết tiệt, ta còn thấy thế nào được nữa, lần trước ta cũng không nhìn thấy, Trần Nguyên làm thế nào mà khiến thần thú rơi vào nồi.
Grào
Một âm thanh gầm thét, các thần thú nổi giận, thú chưởng lớn nhỏ vồ xuống, thần lực mãnh liệt cuồn cuộn, kể cả đám Huyết Thiên Tinh đứng phía sau, cũng cảm thấy khiếp đảm trong lòng, thần thú cấp Thần Linh, bọn nó lên đối đầu với chúng ắt phải chết!
"Mau vào trong nồi, mau vào trong nồi.
Tiểu Hành Thiên lẩm nhẩm không ngừng, hoàn toàn không thấy thần thú tấn công.
"Chết tiệt, sắp đánh tới ngươi rồi mà các ngươi còn điên khùng cái gì vậy?
Huyết Thiên Tinh cảm thấy sốt ruột thay cho bọn nó, bọn này đúng là thiểu năng trí tuệ, không biết sợ hãi, không biết tránh né là gì à?
Ầm
Cuối cùng, thú chưởng lớn nhỏ vừa chạm đến Tiểu Hành Thiên, sau đó thần lực lập tức ngưng tụ toàn thân, đổ xuống trước ngực Tiểu Hành Thiên, tiếp đến thần thú co giật kịch liệt, kết cuộc mông đặt trên cái nồi, nhưng vì nồi quá nhỏ, có phần chứa không hết.
"Chết tiệt, vào nồi thật luôn à?
Huyết Thiên Tinh cảm thấy thế giới quan của mình như sụp đổ, lao vào nồi thật rồi á? Các ngươi dùng võ học thần kỳ gì vậy?
"Kéo đi.
Tiểu Hành Thiên lập tức lấy xích ra, khóa chặt thần thú, sau đó kéo đi.
Các thành viên còn lại của lớp bổ túc cũng làm y hệt như vậy, cũng kéo lấy thần thú, sau đó đứng trước vỉ nướng: "Mau lên vỉ nướng."
Bọn người Huyết Thiên Tinh: "..."
Chuyện xảy ra không có gì bất ngờ nữa, một con thần thú ngã vào trên vỉ nướng.
Được thôi, các ngươi khá lắm, tuyệt thế võ học, tại hạ phục rồi.
Grào grào
Khoảng chừng mấy chục con thần thú, bọn họ bắt không đến một nửa, Tiểu Hành Thiên nhìn Huyết Thiên Tinh vẫn còn đang ngẩn người, tức giận nói: "Ngươi đứng thất thần ở đấy làm gì? Cái này chuẩn bị cho các ngươi, lên nhanh đi."
"Ta...bọn ta sao?
Huyết Thiên Tinh ngây người, nhìn cái nồi và vỉ nướng đột ngột được ném qua, bọn ta cũng làm được sao?
"Niệm thần chú ‘mau vào trong nồi', ‘nhanh lên vỉ nướng' là được rồi, đây là tuyệt thế bí chiêu, kết hợp với những cái nồi và vỉ nướng đặc chế này, chỉ cần thần thú dám tiếp cận, sẽ trúng chiêu ngay.
Trần Nguyên nói.
Tuyệt thế bí chiêu à? Nồi và vỉ nướng đặc chế ư? Nhìn sao cũng giống cái nồi và cái vỉ nướng thịt bình thường mà nhỉ?
Grào
Một con thần thú vọt tới, Huyết Thiên Tinh khẽ nhíu mày, chỉ là cấp Thần Nhân, hay ta cũng thử xem sao?
"Ngọc Phong, cái này của ngươi, nhất định không được sợ, không được đánh trả, thể hiện sự can đảm của mình, càng can đảm, uy lực của bí chiêu càng mạnh, lần đầu các ngươi làm nên hãy đối phó với cùng cấp cũng được rồi, bọn ta mới có thể đối địch vượt cấp.
Lâm Nhạc nói, sau đó lại phát nồi sắt và vỉ nướng cho những người còn lại.
"Vậy thử xem sao?
Ngọc Phong và Huyết Thiên Tinh liếc mắt nhìn nhau, sau đó đứng trước nồi sắt và vỉ nướng, bắt đầu lẩm nhẩm: "Mau vào trong nồi, mau lên vỉ nướng, mau..."
Ầm
Thần lực chấn động, thứ chưởng tấn công, bọn người Huyết Thiên Tinh sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn kiên định đứng đây không đánh trả: "Can đảm, chúng ta có can đảm, sự can đảm của chúng ta..."
Bùm
Thú chưởng giáng xuống, thần huyết trào ra, một nhóm thiếu niên bay ra ngoài.
"Loài người đều thiểu năng trí tuệ cả à?
Vẻ mặt thần thú khó hiểu, thế mà đứng đấy cho ta đánh ư?
Bọn người Huyết Thiên Tinh: "..."
Chết tiệt, không phải đã nói bọn nó sẽ tự bay vào nồi và trên vỉ nướng sao? Tại sao ta lại bị đánh bay chứ? Thiệt hại nặng nề, phụt...
"Bọn nó đều là đồ thiểu năng trí tuệ.
Tiểu Hành Thiên nhàn nhạt nói, nói thế mà các ngươi cũng tin được à? Chết tiệt nó không đánh trả thật sao? Các ngươi tưởng mình kim cương không hỏng chắc, hay là luyện thể đại thành?