← Quay lại trang sách

Chương 1042 Bí pháp

Hửm?

Lông mày Lục Thiên Lan nhíu lại.

"Trước đó phụ thân đã căn dặn, nhất định phải đưa bí pháp ra cùng dùng, vì trận chiến Thần Cương mà cống hiến, hài nhi thật thà làm theo, chỉ tiếc, bọn họ quá ngu ngốc, học không được, bị thần thú làm trọng thương.

Lục Hành Thiên bày ra vẻ mặt vô tội: "Con thật sự sai rồi."

"Nói láo, ngươi đang nói láo.

Nhóm người Huyết Thiên Tinh lập tức chí chóe lên, người bày trò lừa đảo khiến bọn ta bị thần thú đánh trọng thương, bây giờ còn nói là dạy bí pháp cho bọn ta sao?

Lục Thiên Lan lườm nhìn bọn họ một cái, lại nhìn về phía con nhà mình: "Bọn chúng nói, các con dùng bí pháp hạn chế họ đánh trả, khiến bọn họ đối mặt với thần thú, chỉ có thể bị đánh một cách bị động, cuối cùng nhờ vào ý chí kiên định, phá đi bí pháp hạn chế của các con."

"Hạn chế họ ư? Ý chí kiên định gì?

Nét mặt Tiểu Hành Thiên rất đặc sắc: "Được, các người nói cho ta biết, ta hạn chế các người bằng cách nào?"

"Các ngươi...các ngươi bảo bọn ta đừng cử động.

Huyết Thiên Tinh đỏ mặt nói.

Phụt

Trần Nguyên tức thì bật cười thành tiếng: "Bọn ta bảo các ngươi đừng cử động thì là hạn chế các ngươi rồi đó sao? Ngươi là phó đội trưởng còn bọn ta chỉ là đội viên, phải nghe ngươi mới đúng chứ."

"Từ đầu đến cuối ta vẫn chưa lên tiếng.

Tiểu Hàm Hàm nói, chứng minh tổng đội trưởng nàng không hề tham dự.

"Ha ha.

Mấy tiểu đồng bọn lớp bổ túc cười ồ lên, Lâm Nhạc thẳng thừng: "Thống soái đại nhân, ta bảo ngươi đừng cử động thì ngươi bất động sao?"

"Hỗn xược!" Nét mặt Huyết Thiên Quân lạnh lẽo, ánh mắt nhìn đứa con trai của mình, tràn trề sự thất vọng, sao ta lại có đứa con ngu ngốc thế này chứ!

Ngươi là đội trưởng, con mẹ nó, ngươi phải chỉ huy chứ, sao lại đi nghe tụi nó?

"Nhưng...nhưng các ngươi cũng có nói, bảo bọn ta đừng phản kháng, cứ nhìn thần thú tấn công như vậy.

Ngọc Phong mở miệng nói, ánh mắt dữ tợn nhìn bọn chúng.

"Đúng, đúng vậy.

Tiểu Hành Thiên gật gật đầu, nhàn nhạt nói: "Trong lúc đối đầu với thần thú, bọn ta có khác gì các ngươi sao?"

Ngọc Phong im bặt, chết tiệt, đúng là không khác gì thật, khác biệt duy nhất là kết quả, các ngươi bắt được thần thú, còn bọn ta bị thần thú đánh văng, còn bị trọng thương nữa!

"Nói không được phải không? Bọn ta đang truyền bí pháp cho các ngươi, các ngươi lại làm loạn lên, xảy ra vấn đề, lại vu cáo bọn ta hãm hại sao?

Trần Nguyên cười lạnh liên hồi: "Bây giờ kẻ ác lại đi cáo trạng trước, còn bảo bọn ta dùng bí pháp hạn chế các ngươi cơ à?"

"Nếu bọn ta biết loại bí pháp đó, lúc còn ở Đông Lam thành, đã đánh cho ngươi răng rụng đầy đất rồi.

Triệu Mạnh nói thêm.

"..."

Cả hiện trường im phăng phắc, khuôn mặt u ám của Lục Thiên Lan lộ ra một nụ cười, bọn phế vật này, cũng không thử nhìn xem sau lưng con trai ta là ai, một nhóm chuyên gài bẫy ra chủ ý, các ngươi đấu lại được sao?

"Huyết thống soái, ngươi cũng nghe rồi đấy.

Vẻ mặt Lục Thiên Lan tươi cười, ánh mắt nhìn thẳng vào Huyết Thiên nói: "Tụi Hành Thiên có lòng tốt, ngược lại mấy người Huyết Thiên Tinh, vô duyên vô cớ vu oan cho con trai của ta và nhóm bạn Trần Nguyên của nó, vậy là ý gì?"

"Khi dễ Đông Lam thành ta không còn ai sao!"

Lục Thiên Lan thét lên một tiếng, khí thế Thiên Thần càn quét, bao trùm cả hiện trường.

"Lục Thiên Lan!"

Huyết Thiên Quân quát lên một tiếng, sát khí trào dâng, Ngọc Hồng Sương vội can ngăn: "Được rồi, một đám trẻ con không hiểu chuyện, đừng làm tổn hại hòa khí."

"Trẻ con không hiểu chuyện thì có thể tùy tiện vu oan con trai ta và bạn của nó sao?

Lục Thiên Lan cười lạnh một tiếng, nói: "Hành Thiên, con còn nhỏ, lần sau con cứ nói thẳng, người nào đó cố tình đẩy các con vào chỗ chết, trên người có một chút vết thương cũng phải ghi nhớ."

Trời má, cái này của ngươi là trực tiếp bắt sự vô sỉ kiểu mẫu sao? Cả đám Thiên Thần sững người.

"Được rồi phụ thân.

Tiểu Hành Thiên vội đáp, sau đó một vệt máu tràn ra nơi khóe miệng: "Phụ thân, Huyết Thiên Tinh hãm hại chúng con, nếu không vì hắn thì hài nhi cũng sẽ không bị thương."

Mẹ nó, hai cha con các ngươi thật sự đủ rồi!

Tất cả mọi người ở đây đều sững sờ, ngươi cũng diễn kịch nhanh quá rồi đấy? Nói vô sỉ thì vô sỉ ngay à? Ngay trước mặt mọi người còn dám chơi trò vu oan sao?

"Đủ rồi, việc này đến đây xem như chấm dứt.

Sắc mặt của Huyết Thiên Quân hầm hầm, nếu còn tiếp tục náo loạn, thống soái như lão sẽ chẳng còn mặt mũi gì nữa mất, con mẹ nó hai cha con này quá không biết xấu hổ.

"Nhưng ta bị thương thật mà.

Mặt Tiểu Hành Thiên tràn đầy ấm ức: "Nếu không vì mấy người Huyết Thiên Tinh làm loạn, khiến cho bí pháp của ta chuyển vận sai, ta cũng sẽ không bị thần thú đả thương, ta không có vu oan cho hắn."

"Bị thương thật à?

Lục Thiên Lan kinh ngạc, vội kiểm tra thử, sắc mặt liền lạnh lẽo đến cùng cực: "Huyết thống soái, việc này, ngươi phải cho ta một lời giải thích!"

Giải thích ư?

Mẹ nó, ta giải thích cho ngươi thế nào đây, con trai ta bị thương còn nặng hơn cả con trai ngươi đấy!

Liếc nhìn Huyết Thiên Tinh, ánh mắt của Huyết Thiên Quân lại càng thất vọng hơn, cái thằng con ngu xuẩn này, cũng không biết tìm lý do khác để giải thích à?

Huyết Thiên Tinh cũng rất oan ức, con giải thích làm sao được chứ? Con không biết chút gì về bí pháp, lúc ấy con cũng không biết bọn chúng đang truyền thụ bí pháp, bọn chúng cũng không có nói mà, hơn nữa, ai mà biết bí pháp là ‘mau vào trong nồi' chứ?

"Phụ thân, vết thương nhỏ thôi, không đáng lo ngại.

Tiểu Hành Thiên vội đứng lên, lau đi vết máu trên miệng rồi nói: "Phụ thân, hài nhi biết, trong trận chiến Thần Cương nhất định mọi người cần phải đoàn kết một lòng, mới có thể đánh thắng trận chiến này, cho nên hài nhi mới đồng ý truyền thụ bí pháp, nhưng bọn họ lại không học được."

"Hài nhi không trách bọn, vì lòng con nghĩ cho đại cuộc, vì sự thắng lợi của trận chiến, dù cho hài nhi có bị thương nặng hơn nữa, cũng không là gì cả."

"Thành chủ, chúng con cũng thế.

Bọn Trần Nguyên vội bày tỏ thái độ.

Tiểu Hàm Hàm cũng nói: "Tiểu Hàm Hàm cũng thế."

"Lục thống soái có đứa con trai ngoan, hiểu chuyện quá.

Đám Thiên Thần Trần lão tổ không tiếc lời tán dương, dù sao thì lời khen cũng không cần thần dược mà.

"Huyết Thiên Tinh, bọn ta chấp nhận làm bằng hữu với ngươi, chung sống hòa bình, chỉ vì đại cuộc, ta không muốn vì chúng ta mà tạo ra bất kỳ ảnh hưởng bất lợi nào cho trận chiến Thần Cương.

Tiểu Hành Thiên nghiêm túc nói.

Huyết Thiên Tinh: "..."

Con mẹ nó, đột nhiên ngươi trở nên tốt như vậy làm ta có chút lo lắng.

Các Thiên Thần khác cũng khó hiểu, mới nãy các ngươi còn vật lộn, gài bẫy lẫn nhau mà, sao đột nhiên lại muốn làm bạn rồi? Sự biến hóa này có phải có hơi nhanh quá không?