Chương 1046 Ta chờ tới tuyệt vọng luôn rồi này
Vù vù
Hư không rung động, một con tiểu trùng màu vàng kim nhạt xuất hiện, bàn tay lớn bé, đôi cánh trong suốt, che giấu khí tức, không lộ ra chút nào, thân thể khô quắt, có chút suy yếu bay đến.
"Một tên nhãi ranh cấp Thần Linh sao?
Tiểu trùng màu vàng đưa mắt nhìn Tiểu Hành Thiên, lại nhìn về phía Tiểu Bảo, mặt tái xanh nói: "Cùng là Thôn Thần Trùng, sao ngươi có thể cướp khẩu phần của ta hả? Chết tiệt ngươi đã ăn hết bao nhiêu của ta rồi? Đã phình ra như vậy rồi, sao còn chưa cút đi?"
"Hơ, ngươi gầy như vậy vì đói hả?
Tiểu Hành Thiên ngơ ngác, so với Tiểu Bảo thì con Thôn Thần Trùng màu vàng này cứ như nạn nhân của nạn đói vậy, một đứa no căng đi không nổi, một đứa gầy khẳng khiu.
"Ngươi thảm tới vậy hả?
Tiểu Bảo với vẻ mặt khinh thường nói.
"Các ngươi đủ rồi đó, cút xéo ngay cho ta, Thần Nhân này do ta hưởng dụng.
Con Thôn Thần Trùng có phần thẹn quá hóa giận, tốt xấu gì thì mình cũng là cấp Chân Thần, cũng xem như tiền bối của Tiểu Bảo, thế mà lại mất thể diện trước mặt vãn bối như vậy.
"Không được, đây là món đồ cung cấp thần lực cho ta.
Tiểu Bảo đưa mắt nhìn Tiểu Hành Thiên, ngạo nghễ nói: "Đây là tên mà ta cố ý bắt về, rảnh rỗi nhàn hạ thì hút vài hơi."
Thôn Thần Trùng màu vàng: "..."
Chết tiệt, ngươi đang đùa với ta hả? Bắt một Thần Nhân rồi xem như món đồ cung cấp thần lực, rảnh rỗi nhàn hạ thì hút vài cái á? Ngươi là Thôn Thần Trùng cường hào trong truyền thuyết đó ư?
"Hắn không phải là người của Thôn Thần tộc à?
Ánh mắt của con Thôn Thần Trùng màu vàng sáng lấp lánh, con ngươi màu vàng nhạt mang theo một tia lạnh lùng: "Chủ nhân của ngươi đâu?"
"Chủ nhân gì? Ý ngươi là nô bộc ư? Ta cảm thấy nàng ta quá kém đến phát ghét, đã đuổi đi rồi, có cơ hội sẽ đổi người khác.
Tiểu Bảo bĩu môi: "Của ngươi đâu?"
Nô bộc á? Ngươi xem bạn đồng hành là nô bộc sao? Ghét bỏ nàng ta quá kém nên đuổi đi, rồi còn muốn đổi người ư? Có thật ngươi là một con Thôn Thần Trùng không đấy?
Thôn Thần Trùng màu vàng ngẩn ngơ, theo bản năng trả lời: "Chết rồi, bị...Không đúng, ta đến lấy lại Thôn Thần thạch, ngươi mau mau cút đi, để tên Thần Nhân này lại."
"Chậc chậc, cả nô bộc cho mình cũng không có, ngươi thê thảm thật đó.
Mặt Tiểu Bảo đầy khinh thường, sau đó ưỡn cái bụng to lên, ưu sầu mà nói: "Không biết khi nào mới có thể tiêu hóa xong, sao ngày nào cũng có thần lực hút không hết vậy không biết? Phiền não ghê."
Thôn Thần Trùng màu vàng: "..."
Sao ngày nào ta cũng không có thần lực để hút vậy?
Một Thôn Thần Trùng Thần Linh như ngươi, cũng không có chủ nhân, sao sống tốt quá vậy, còn ta lại thê thảm thế này sao?
"Lập tức cút ngay cho ta.
Thôn Thần Trùng màu vàng nổi giận, cũng có thể nói là chịu kích động, cùng là Thôn Thần Trùng như nhau, chết tiệt chênh lệch cũng quá lớn rồi, quan trọng nhất là, nó đã là cấp Chân Thần còn Tiểu Bảo chỉ là cấp Thần Linh.
"Được rồi, được rồi, không phải chỉ là một khối đá vụn thôi sao?
Tiểu Bảo khinh thường nói: "Nô bộc, ném khối đá đó qua cho nó đi, nhìn bộ dạng không có chút khí tức của nó kìa, thân là loài Thôn Thần Trùng vĩ đại, thế mà lại sống thảm thương như vậy."
Thôn Thần Trùng màu vàng xấu hổ, chết tiệt, ta cũng muốn biết, sao ta lại thảm như vậy đấy.
"Ợ.
Tiểu Bảo lại ợ lên một hơi no nê: "Sau này mấy cái thần lực Chân Thần rác rưởi gì gì đó, đừng tìm đến ta, Thiên Thần thì còn miễn cưỡng có cửa."
Thôn Thần Trùng màu vàng lại bị kích động mạnh, chết tiệt, cả thần lực cấp Thần Nhân ta cũng không hút được, mà ngươi lại không thèm cả Chân Thần sao? Còn Thiên Thần thì miễn cưỡng có cửa á?
Thôn Thần thạch được ném qua, Thôn Thần Trùng màu vàng chầm chậm nằm sấp lên trên mà cọ sát, hấp thu thần lực bên trong, thân thể khô quắt của nó phồng lên được một chút, toàn bộ cơ thể đều bại liệt trên đó, tựa như đang thưởng thức được mỹ vị ngon nhất trần gian.
"Hay là, ngươi làm tiểu đệ của ta, sống cùng với ta đi.
Tiểu Bảo nói: "Thật lo lắng không biết ngày nào ngươi sẽ để bản thân chết đói."
Thôn Thần Trùng màu vàng lập tức cảnh giác nhìn nó, ngoạm Thôn Thần thạch lùi lại phía sau.
"Coi bộ dạng sợ hãi của ngươi kìa, ai thèm cướp của ngươi chứ?
Tiểu Bảo khinh thường nói: "Nhìn dáng vẻ này của ngươi, chắc chưa từng nếm thử Hỗn Độn khí, nếu không phải để giải thèm, ta còn chẳng muốn hấp thu thần lực."
"Hỗn Độn khí gì?
Thôn Thần Trùng màu vàng giật mình, dĩ nhiên nó chưa từng nghe qua.
"Xem đây, của ta cả đấy.
Tiểu Bảo dứt khoát bày ra mười lăm cái bình, bên trong có mười lăm tia Hỗn Độn khí: "Đây mới là món chính của ta, tia nào tia nấy đều tốt hơn thần lực Thiên Thần."
Mở cái bình ra, sức mạnh thuần tuý mãnh liệt lấp lánh, Thôn Thần Trùng rất mẫn cảm với sức mạnh, Thôn Thần Trùng màu vàng nhìn không chớp mắt, thứ sức mạnh đó còn cao cấp hơn thần lực, không liên quan đến đẳng cấp, mà là chất lượng!
Cho dù chỉ có một tia, Thôn Thần Trùng màu vàng cũng nguyện ý lấy những thứ mình có để đổi lấy, mà Tiểu Bảo lại có đến mười lăm tia!
Chết tiệt, con Thôn Thần Trùng này sống cũng tốt quá chứ, vì sao ta cứ kém cỏi như vậy chứ? Nội tâm Thôn Thần Trùng màu vàng tràn ngập sự không cam tâm, chênh lệch này lớn quá rồi, ta ăn không đủ no, miễn cưỡng giữ được mạng sống, còn đối phương thì ăn không hết!
"No quá, thật sự không ăn nổi nữa.
Tiểu Bảo cất cái bình vào, thở dài nói: "Sao năng lực tiêu hóa của ta không nhanh chút nhỉ, ta rất muốn ăn hết số Hỗn Độn khí này."
Thôn Thần Trùng màu vàng biểu thị ta cũng muốn ăn.
"Tất cả những thứ đó của ngươi đều là của ta, tất cả đều là của ta!" Thôn Thần Trùng màu vàng trừng đỏ mắt, lập tức vứt Thôn Thần thạch, nhào đến Hỗn Độn khí.
"Ngươi dám à.
Tiểu Bảo giận dữ: "Nô bộc, bắt lấy nó cho ta."
"Được.
Thần lực của Lục Hành Thiên gợn lên một chút, sau đó nhanh chóng phong tỏa.
"Hừ, muốn bắt ta à? Ta là Thôn Thần Trùng cấp Chân Thần đấy, ngươi dám đụng tới ta, ta sẽ hút cạn thần lực của ngươi!" Thôn Thần Trùng màu vàng cười lạnh một tiếng, nhìn Lục Hành Thiên với vẻ khinh thường.
Lục Hành Thiên nhanh chóng vung tay tới, Thôn Thần Trùng cấp Chân Thần tự cao không thèm tránh, trực tiếp bị bắt giữ ngay.
"Nhân loại ngu ngốc, tuyệt vọng đi.
Thôn Thần Trùng màu vàng cười lạnh một tiếng rồi nói: "Hiến dâng thần lực của ngươi, để cho ta...Oái? Chuyện gì xảy ra vậy?"
Thôn Thần Trùng màu vàng ngẩn người, sao không hấp thu được, chẳng lẽ tên khốn này không có thần lực, hay là đã bị hút cạn từ trước rồi?
"Nào, ngươi hút một cái thử coi.
Tiểu Hành Thiên bình tĩnh nói: "Nhanh lên, ta chờ đợi đến tuyệt vọng rồi."
Thôn Thần Trùng màu vàng: "..."
Hút cha ngươi ấy, chẳng phải vừa nãy thần lực của ngươi còn gợn lên sao, tại sao ta không hút được chứ?
"Ta tuyệt vọng quá đi, Thôn Thần Trùng cấp Chân Thần ơi, ta sợ quá rồi nè.
Tiểu Bảo co người, làm ra vẻ khinh bỉ nhìn nó: "Tuyệt vọng đâu chứ? Ngươi bảo tuyệt vọng đâu chứ?"
"..."
Ta đã tuyệt vọng rồi đây, Thôn Thần Trùng màu vàng ngây ngốc nhìn Tiểu Bảo, thật đấy, giờ lòng ta tuyệt vọng đến vô cùng.