Chương 1057 Tìm thêm Thôn Thần Trùng
Tiểu Kim trực tiếp chui vào trong khe đá, lấy ra một viên đá, sau đó bắt đầu cọ sát rồi nuốt chửng thần lực bên trong, Thôn Thần lực từ bên trong viên đá hiện ra.
Vù vù
Không lâu sau, một con Thôn Thần Trùng màu vàng xuất hiện, nhìn Tiểu Kim với vẻ ghét bỏ: "Tên phế vật nhà ngươi lại dám trộm thần lực của ta ư?"
"Ai trộm thần lực của ngươi chứ? Ngươi có phải là đồ ngốc không? Đặt Thôn Thần thạch ở đây, nơi này đâu có người tới, một tia thần lực còn không có, để ông đây tốn công một chuyến.
Tiểu Kim thở dài một hơi, khinh thường nói.
Con Thôn Thần Trùng màu vàng có chút tức giận nói: "Cút ngay cho ta, cẩn thận ta đánh chết ngươi."
"Đánh ta? Chỉ dựa vào ngươi sao? Ông mi đã ăn no rồi, có bản lĩnh thì đến đánh nhau một trận.
Tiểu Kim với khí thế mạnh mẽ nói.
"Ngươi muốn bị đánh.
Thôn Thần Trùng màu vàng gào thét một tiếng, trực tiếp bay tới, định dạy dỗ Tiểu Kim.
"Bảo ca, có người muốn đánh tiểu đệ của ngươi.
Tiểu Kim rất không có tiết tháo hét lên.
Hư không méo mó, một nhóm người xuất hiện, vây quanh hai con Thôn Thần Trùng ở giữa, Cổ Nặc ở trên cùng, thần lực tuôn trào, phong toả đường ra.
Thôn Thần Trùng màu vàng: "...Ngươi, ngươi gài bẫy ta?"
Đều là đồng loại, ngươi lại dẫn một đám người đến chặn ta?
"Ngươi, ngươi lại nhận một Thôn Thần Trùng cấp Thần Linh làm đại ca sao?"
Đôi mắt nhỏ của con Thôn Thần Trùng màu vàng mở to, rất là phức tạp, thế giới này rốt cuộc bị làm sao vậy?
Lúc đó ngươi đói quá nên vừa được con Thôn Thần Trùng cấp Thần Linh này cho một tia thần lực thì đã bị mua chuộc rồi sao?
"Không, cũng là đại ca của ngươi.
Tiểu Kim khẽ nói.
"Đừng hòng, các ngươi đừng hòng bắt ta!" Thôn Thần Trùng màu vàng không ngừng vỗ cánh, phát động Thôn Thần lực, xông về phía vị Thần Nhân Tiểu Hành Thiên, trong số những người có mặt, có vẻ như cũng chỉ có Tiểu Hành Thiên dễ bắt nạt.
Bốp
Tiểu Hành Thiên mặt không biểu cảm phất tay, thần lực tuôn trào, Thôn Thần Trùng màu vàng trực tiếp bị đánh bay.
Thôn Thần Trùng màu vàng hơi sững sờ, chết tiệt, cái này không phù hợp với quy luật của Thôn Thần Trùng, sao ta lại không thể thôn tính được thần lực của ngươi chứ?
Sững sờ liếc nhìn Tiểu Hành Thiên, Thôn Thần Trùng màu vàng lại lao về phía Yên Tuyết Hàn, sau đó lại bay, lần này Yên Tuyết Hàn không dùng thần lực mà là một cái tát hoàn toàn bình thường.
Nhưng Thôn Thần Trùng màu vàng vẫn choáng váng, đều đã tiếp xúc được rồi, tại sao lại không cảm ứng được thần lực của nàng ta chứ?
Sau đó là Đế Tinh, kết quả vẫn bị đánh bay, những thành viên còn lại của lớp bổ túc, nó cũng không thể nuốt chửng được thần lực, cho dù có dính vào người đối phương cũng không được.
"Chỉ còn lại một người cuối cùng thôi.
Thôn Thần Trùng màu vàng nhìn về phía Giang Thái Huyền, không thể nào thôn tính được thần lực của những người khác, bản thân không có cách nào đột phá vòng vây, trên đỉnh đầu có Cổ Nặc của Thôn Thần tộc, nó không dại gì chui đầu vào chỗ chết.
Ngoao
Thôn Thần Trùng màu vàng kêu lên một tiếng, vỗ cánh bay về phía Giang Thái Huyền, Thôn Thần lực bao trùm.
Giang Thái Huyền hơi nâng lòng bàn tay lên, một lực hút nhẹ truyền ra.
"Ngoao ngoao… dừng tay, dừng tay.
Thôn Thần Trùng màu vàng hoảng sợ, Thôn Thần lực của nó đang trôi đi mất, chết tiệt, rốt cuộc thì ai mới là Thôn Thần Trùng?
Không phải nên là ta nuốt chửng thần lực của ngươi sao? Tại sao ngươi lại nuốt chửng Thôn Thần lực của ta chứ?
Không lẽ ta đã vô dụng như vậy sao? Thôn Thần Trùng màu vàng tuyệt vọng nghĩ.
Giang Thái Huyền chỉ hấp thụ một chút rồi dừng lại, ngăn cản Thần Ma Tổ Kinh chuyển vận nuốt chửng nó, hắn không muốn giết chết Thôn Thần Trùng này.
Thôn Thần lực của Thôn Thần Trùng bớt đi một chút, lập tức nhụt chí, lơ lửng trên không trung, rất bối rối nhìn bọn họ: "Ta không chạy nữa, ta tiêu rồi."
Mình chết chắc rồi, đến cả thần lực cũng không thôn tính được, một chút hy vọng chạy trốn cũng không có.
"Không chạy nữa à?
Tiểu Kim cười lạnh một tiếng, bay tới nói: "Lúc đầu ngươi đã chế nhạo ta như thế nào? Tại sao không còn kiêu ngạo như trước đây nữa?"
"Ngươi, ngươi có bản lĩnh thì đừng kéo người tới.
Thôn Thần Trùng màu vàng với vẻ mặt khóc than, ngươi thật sự không biết xấu hổ, lại hợp tác với một đám người chặn một mình ta, ta làm sao có thể không tuyệt vọng chứ?
"Đừng sợ, sau này cứ đi theo ta, ngươi chính là tam đệ.
Tiểu Bảo nói.
"Đi theo ngươi ư? Tam đệ?
Thôn Thần Trùng màu vàng ngơ ngác hỏi: "Các ngươi rốt cuộc là muốn ta làm cái gì?"
"Để ngươi thoát khỏi những ngày tháng vất vả.
Tiểu Kim bĩu môi lấy ra một tia Hỗn Độn khí rồi nói: "Nhìn thấy không? Thứ mà nhị ca ta đang ăn bây giờ là cái gì, Hỗn Độn khí, những thần lực kém cỏi kia, ta còn không thèm ăn."
"Ngươi vẫn còn đang ăn thần lực sao?
Tiểu Bảo với ánh mắt phức tạp nhìn nó, một đống Thôn Thần thạch rơi xuống: "Đây đều là những viên tràn đầy thần lực, ta còn không ăn, đều cầm ra để trang trí."
Thôn Thần Trùng màu vàng: "..."
Tại sao ánh mắt của các ngươi đều giống như đang nhìn một đứa ếch ngồi đáy giếng vậy? Thôn Thần Trùng không nên ăn thần lực sao?
Hỗn Độn khí là cái gì? Tại sao lại muốn ăn, có thể chia cho ta một tia được không?
"Đây, ngươi nếm thử xem, Hỗn Độn khí còn chưa từng ăn qua, cũng không biết xấu hổ gọi là Thôn Thần Trùng?
Tiểu Bảo khinh thường nói.
Thôn Thần Trùng màu vàng mở miệng, trực tiếp nuốt Hỗn Độn khí xuống, toàn thân đều trở nên thoải mái, Thôn Thần lực bị Giang Thái Huyền nuốt chửng nhanh chóng khôi phục, tinh thần cũng tốt lên không ít, thậm chí Thôn Thần lực còn tinh tuý hơn rất nhiều.
"Thế nào rồi?
Tiểu Kim nhếch miệng nói.
"Tốt, đồ tốt.
Thôn Thần Trùng màu vàng lắp ba lắp bắp, đôi mắt nhỏ nhắn rực lửa nhìn bọn họ.
"Đi theo bọn ta, sau này sẽ có Hỗn Độn khí ăn, hơn nữa còn là Hỗn Độn khí ăn mãi không hết.
Tiểu Kim đắc ý nói, tâm niệm khẽ động, liền xuất hiện mấy cái bình: "Nhìn xem, đây là của ta…ừm, một phần nhỏ. "
Một phần nhỏ...của ngươi?
Thôn Thần Trùng màu vàng trợn tròn mắt, Hỗn Độn khí tốt như vậy, các ngươi lại có rất nhiều sao?