← Quay lại trang sách

Chương 1062 Đột nhập

Kỳ lạ, Thôn Thần Trùng này rốt cuộc đang ở nơi nào?

Trong doanh trại của Nhân tộc, ngoại trừ lều của Thiên Thần ra, gần như bóng đen đã tìm kiếm khắp nơi nhưng không có một chút manh mối nào.

"Có khi nào ở khu vực của Thiên Thần không? Suy cho cùng thì Thôn Thần Trùng là một chủng tộc hùng mạnh.

Thôn Thần Trùng tự hào nói.

"Ngươi không có chút cảm ứng nào sao?

Bóng đen thấp giọng nói.

"Không có, ta không thể cảm ứng được, nếu như ta để lộ khí tức, các Thôn Thần Trùng khác cũng có thể cảm ứng được ta.

Thôn Thần Trùng thấp giọng nói.

"Vậy thì phiền phức rồi, ta cũng không nắm chắc việc tìm kiếm dưới mi mắt của Thiên Thần.

Bóng đen thở dài.

"Cứ chờ một chút đi, chờ những Thiên Thần này rời đi.

Thôn Thần Trùng lại nói.

"Chỉ có thể như vậy thôi.

Bóng đen ẩn núp, thân thể dường như tan vào hư không, không nhìn thấy chút dấu vết, thần lực trong cơ thể cũng bị áp chế đến mức thấp nhất, không tiếp cận hoàn toàn không thể nhận biết được dao động.

Gầm

Không lâu sau, từng tiếng gầm rú từ phương xa truyền đến, uy lực của Thiên Thần quét ra, một vật to lớn khổng lồ chấn động trời đất, rung chuyển đồng ruộng mênh mông, một chiêu đánh ra, từ Chân Thần trở xuống trực tiếp rơi xuống, khó mà chống đỡ.

"Thần thú cấp Thiên Thần đã ra tay rồi, Ngọc Long thành trấn thủ đại doanh, chúng ta ra tay!" Huyết Thiên Quân trầm giọng hét lên.

"Vâng.

Một nhóm Thiên Thần ầm ầm đồng ý, toàn bộ lên đường đến chiến trường, bởi vì Thần Thú tộc chỉ điều động một vị Thiên Thần, bọn họ cũng không dám chắc là có bao nhiêu, chỉ có thể giữ lại Thiên Thần của một thành để trấn thủ, hai thành còn lại đi chiến đấu.

"Xem ra nhân loại sẽ không điều động toàn bộ.

Thôn Thần Trùng nhìn thân ảnh Thiên Thần trên bầu trời, truyền âm nói.

Bóng đen cúi đầu, càng trở nên thận trọng hơn, đối mặt với Thiên Thần, nó không thể không cẩn thận.

"Tận lực mà làm.

Thân ảnh Thiên Thần biến mất, thân ảnh của bóng đen tan vào hư không, đưa Thôn Thần Trùng tiến lên lần nữa, lần này lại là trại của Lục Thiên Lan.

Dọc đường đi, nó sớm đã làm rõ nơi ở của các Thiên thần, cũng nhìn thấy thân ảnh Lục Thiên Lan rời đi, Thiên Thần cũng đã đi rồi, nó cũng yên tâm bước vào.

Thận trọng liếc nhìn bên trong doanh trại, thấy không có ai, bóng đen nhanh chóng bước vào, khi chuẩn bị lục tìm thì cả người sững sờ, ở đó có hai nữ tử ngồi xếp bàn, đang thưởng thức trà.

"Chuyện quái gì vậy?

Bóng đen ngẩn ra, vừa rồi rõ ràng không nhìn thấy ai, sao vừa bước vào thì có hai người uống trà chứ?

Thôn Thần Trùng nuốt nước bọt, đôi cánh trực tiếp dựng đứng lên, cả người run rẩy, nó đang sợ hãi, rất sợ hãi, một thân thần lực của hai người này đang dao động, rõ ràng nó có thể nhìn thấy nhưng lại không cảm ứng được, Thôn Thần lực không có chút tác dụng nào cả!

"Hai vị, phải rời đi thôi.

Vân Tiêu khẽ nhấp một ngụm trà, lãnh đạm nói, không có ý ra tay.

Bóng đen không nhúc nhích, nó vẫn ẩn núp trong bóng tối.

"Không nghe lời, chỉ có thể ở lại đây."

Mối nguy hiểm cực lớn ập đến, bóng đen còn chưa kịp phản ứng, đã cảm thấy cả người quay cuồng, một cảm giác chóng mặt mạnh mẽ ập đến, sau đó là một cơn đau đớn kịch liệt: "Nhanh nuốt chửng thần lực."

"Nuốt chửng cái đàu ngươi, đây là cường giả còn khủng khiếp hơn cả Thiên Thần.

Thốn Thần trùng dựng cả tóc gáy lên, ta chỉ là một con cấp Chân thần, nếu là Thiên Thần bình thường ta đánh hai tên cũng không sao, nhưng đây hoàn toàn không phải là người mà Thiên Thần bình thường có thể so sánh được, đừng nói là một chút, nửa chút ta cũng không thể chống đỡ nổi!

"Nhân loại không biết xấu hổ như vậy sao?

Bóng đen muốn gào thét lên, nhưng phát hiện ra rằng bản thân đến một chút âm thanh cũng không phát ra được, nó biết lần này gặp trắc trở rồi.

Nhân loại quá vô liêm sỉ, đã nói mạnh nhất là Thiên Thần cơ mà, sao lại có một sự tồn tại còn khủng khiếp hơn cả Thiên Thần ngồi ở đây chứ? Thái Thượng Chân Thần? Hay là Thần Vương trong truyền thuyết?

Giây tiếp theo, hai đạo thần quang giống như lưỡi kiếm sắc bén trực tiếp xuyên vào cơ thể bóng đen, Vân Tiêu trở tay, bóng đen và Thôn Thần Trùng hoá thành một tia sáng nhỏ bé, bay ra khỏi đại doanh.

"Ta, chúng ta chưa chết sao?

Thôn Thần Trùng kinh ngạc, đối phương không giết bọn chúng ư?

Bóng đen bị trọng thương, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, nó vốn đang vui mừng, giây tiếp theo lại nghệch mặt sững dờ, trước mắt nó là cái gì? Năm con Thôn Thần Trùng đang nằm sấp trên mặt đất?

Đây rốt cuộc là tình huống gì vậy? Không giết bọn ta, còn đưa bọn ta đến trước mặt Thôn Thần Trùng ư?

"Bảo ca, ngươi đúng là Thôn Thần Trùng mẫu mực, là tấm gương của chúng ta."

"Bảo ca, ngươi chính là hi vọng của Thôn Thần Trùng chúng ta."

"Bảo ca... ấy, hai tên này là ai?"

Năm con Thôn Thần Trùng còn đang khoe khoang, động tĩnh của hai con này cũng kinh động đến bọn nó, sáu con Thôn Thần Trùng mắt lớn trừng mắt nhỏ, đều mang vẻ mặt mờ mịt, tại sao khi không lại xuất hiện một con Thôn Thần Trùng?

Tại sao lại được đưa đến đây?

Bóng đen và Thôn Thần Trùng ngơ ngác một lát, rồi vui mừng không thôi: "Cuối cùng cũng tìm được các ngươi, từ hôm nay về sau, các ngươi cứ theo bọn ta đi."

"Khoan đã, các ngươi là ai vậy?

Tiểu Bảo kinh ngạc nói, vết thương trên người của bọn chúng, giống như là của Vân Tiêu, nó nhớ kỹ thần lực của Vân Tiêu, khí tức này, chắc chắn là nó.

Hai đứa này, chạy đi tìm Vân Tiêu so chiêu rồi?

"Bảo ca, có câu nói nói thế nào ấy nhỉ? Có bằng hữu từ phương xa đến, sau đó là cái gì?

Tiểu Kim thình lình hỏi.

"Có bằng hữu từ phương xa đến, phải dùng nồi lớn để tiếp đãi, cắt thịt thành miếng, xâu lên nướng, quét gia vị bên trên, mang rượu ngon lên, tất cả cùng ăn.

Tiểu Bảo không thay đổi sắc mặt nói.

Bóng đen cùng Thôn Thần Trùng: "..."

Các ngươi muốn ăn bọn ta?

"Tiểu Thương, tại sao ngươi lại ở đây?

Thôn Thần Trùng kinh ngạc nhìn thấy Tiểu Thương, bỗng vui mừng: "Ngươi nhanh đi cùng ta, ta mang ngươi tiến hóa, tìm Thôn Thần Vô Cương."

"Tiểu Hắc?

Tiểu Thương thoáng có chút kinh ngạc, chợt nói: "Lại đây, đi lên nằm sấp trên dĩa, ta quét ít gia vị cho ngươi."

Tiểu Hắc: "..."

Đậu má, chúng ta là bạn bè, vừa gặp nhau, ngươi đã muốn nhóm lửa nướng ta rồi?