Chương 1072 Nô lệ hèn mọn
Trước tiên có thể cho các ngươi mượn, nhưng sau này các ngươi có phải trả.
Tiểu Bảo nghĩ nghĩ, nói.
"Sau này? Hỗn Độn khí này ở bên ngoài rất dễ dàng lấy được à?
Sáu con Thôn Thần Trùng nghi hoặc, chẳng lẽ bây giờ ngoại giới đã không còn tu luyện thần lực nữa rồi, chuyển sang tu luyện Hỗn Độn khí này à?
"Cái này rất tiện lợi, mỗi ngày ta có thể có mấy chục sợi.
Tiểu Bảo hãnh diện nói.
"Bọn ta cũng vậy.
Tiểu Kim và Thôn Thần Trùng khác liên tục gật đầu, hào phóng lấy một sợi Hỗn Độn khí ra: "Cho ngươi mượn này, đám ngốc."
Nhìn thấy bọn chúng cắn nuốt Hỗn Độn khí, bộ dạng kích động đó khiến đáy lòng năm người Tiểu Bảo dâng lên cảm giác ưu việt, tựa như cường hào nhìn đám dân đen ngu ngốc, cái cảm giác này, thật thoải mái!
"Đi, đi xem một chút dốc núi còn lại, bên trong có Thôn Thần Trùng nào không.
Cổ Nặc lại nói: "Nếu sau này các ngươi muốn có Hỗn Độn khí, cũng sẽ có rất nhiều, thậm chí có thể có đồ vật tốt hơn, tùy ý cho các ngươi tự mình lựa chọn."
"Sau này có thể có rất nhiều?
Sáu con Thôn Thần Trùng mở to hai mắt nhìn, trong mắt là niềm vui sướng tột độ.
"Rất nhiều.
Tiểu Bảo lại lấy một đống Hỗn Độn khí ra: "Thấy không, tất cả cái này đều là của ta."
Sáu con Thôn Thần Trùng hâm mộ nhìn nó, lại có nhiều Hỗn Độn khí như vậy, chỉ mới cảnh giới Thần Linh, thế mà nó có thể lấy được nhiều như vậy? Nếu đổi lại là bọn nó, có phải sẽ càng nhiều hay không?
Lần nữa đào một cái dốc núi, nhóm Tiểu Bảo vội vàng lẫn mất xa xa, cũng không muốn lại bị hấp thu vào, cái dốc núi này chỉ có hai con Thôn Thần Trùng, không hề ngoài ý muốn, bị Hỗn Độn khí hấp dẫn, tạm thời đi theo đám bọn chúng.
Cái dốc núi cuối cùng không có Thôn Thần Trùng, bên trong trống rỗng, bọn chúng trực tiếp rời đi, tiến về hồ nước.
Bên trong hồ nước, mấy con Thôn Thần Trùng thoải mái ngâm mình ở bên trong,.
"Ta thả Tiểu Hành Thiên ra ngoài.
Giang Thái Huyền trở tay, lôi Tiểu Hành Thiên từ bên trong Lôi Phong tháp ra.
Tiểu Hành Thiên ở trong không gian tối tăm tìm kiếm một lát thì không muốn chờ đợi nữa, thần lực không thể sử dụng, bản thân chỉ tổ vướng tay vướng chân, ở trong này có thể dùng thần lực, nên cũng không cần đợi ở trong tháp Lôi Phong.
"Đây chính là cơ duyên tăng tốc độ tiến hóa của Thôn Thần Trùng?
Tiểu Hành Thiên vừa đi ra, ngắm nhìn hồ nước, mang theo một sự nghi hoặc.
"Đúng, chỉ cần ở nơi này ngâm mình hơn một trăm năm, bọn ta sẽ có thể tiến hóa thành cấp Thiên Thần.
Một con Thôn Thần Trùng nói với ánh mắt như lửa nóng.
"Một trăm năm?
Tiểu Bảo mở to hai mắt nhìn: "Các ngươi bị ngu à? Một trăm năm này không phải là kéo chậm tiến hóa à, sao lại trở thành tăng tốc rồi?"
"..."
Cấp Chân Thần tiến hóa đến cấp Thiên Thần rất khó mà không phải sao? Ngươi cho rằng muốn tiến hóa là tiến hóa được à? Bao nhiêu Thôn Thần Trùng, ngàn năm nay đều chưa tiến hóa đến cấp Thiên Thần, trăm năm là rất nhanh rồi.
"Ta tính thử xem, dựa theo tiêu chuẩn thấp nhất, mỗi ngày ta có ba mươi sợi Hỗn Độn khí, ta cần bao nhiêu năm tiến hóa.
Tiểu Bảo nói thầm.
"..."
Được rồi, các ngươi giỏi, bọn ta sai, mỗi ngày có ba mươi sợi Hỗn Độn khí, vậy chắc chắn không cần một trăm năm, không, thậm chí nửa năm đều không cần, chắc chắn tiến hóa!
"Các ngươi nhìn thấy gì không?
Tiểu Bảo thấp giọng nói.
"Thấy cái gì?
Nhóm Thôn Thần Trùng mờ mịt.
"Trên kia có trăm con thần thú, chính là một phần nô lệ của bọn ta.
Tiểu Bảo nhìn về phía chỗ hồ nước, nơi có rất nhiều con quái vật khổng lồ kia, thấp giọng nói.
"Bọn chúng là nô lệ của các ngươi?
Nhóm Thôn Thần Trùng kinh ngạc hô lên.
"Không sai, mấy Thôn Thần Trùng ngâm mình ở trong hồ nước kia, là tiểu đệ của bọn ta.
Tiểu Kim nói.
"Đi, ta mang các ngươi đi gặp tiểu đệ của ta, cũng cho các ngươi hưởng thụ một chút đãi ngộ của cường hào, muốn hấp thu thần lực kiểu nào thì hấp thu kiểu đó, lần này bọn ta tới, là tới cứu các ngươi ra.
Tiểu Bảo lại nói.
Các ngươi rõ ràng là tới tìm cơ duyên chứ gì?
Nhóm Thôn Thần Trùng đi theo tiến về trước, từng con thần thú ở bên bờ nghỉ ngơi, chờ đợi nhóm Thôn Thần Trùng bận bịu.
"Thôn Thần Trùng?
Lúc Tiểu Bảo Thôn và đám Thần Trùng vừa xuất hiện, nhóm các thần thú nhanh chóng phát giác, sau đó lập tức kích động tiến lên đón, tựa như nhìn thấy chủ nhân mà hưng phấn kích động.
"Nô lệ hèn mọn, đưa thần lực của ngươi cho ta hít một hơi.
Một con Thôn Thần Trùng hưng phấn nói: "Ngươi trước hết đừng nhúc nhích, ta nằm trên mặt đất, ngươi từ từ phóng thần lực ra, trực tiếp bỏ vào miệng của ta."
Thần thú: "..."
Đây là tình huống gì vậy? Nô lệ hèn mọn? Từ lúc nào ta trở thành nô lệ của các ngươi rồi?
Thần thú ngơ ngác mà nhìn Thôn Thần Trùng đang nằm trên mặt đất há mồm chờ thần lực, nó do dự, có nên chụp chết cái con này hay không?
"Cổ Niếp, ý gì đây?
Ánh mắt thần thú âm u, bọn ta coi ngươi là đồng minh, ngươi lại xem bọn ta như nô lệ hả?
"Kim Tổ? Không phải ngươi chết rồi sao?
Nam tử trẻ tuổi bước tới, còn chưa mở miệng, lờ mờ nhìn thấy Tiểu Kim.
Thần thú cũng ngẩn cả người, lúc này mới nhận ra đây không phải là Kim Tổ tiên tổ của Thôn Thần Trùng sao?
"Ngươi mới chết ấy, cả nhà ngươi đều chết.
Tiểu Kim hừ một tiếng, nói: "Cả nhà ngươi có chết hết thì ta cũng sẽ không chết."
"Tiểu Hắc? Ngươi không phải đã tạo phản rồi sao?
Cổ Niếp lại thấy Tiểu Hắc, đầu óc có chút bối rối.
"Không ổn, các ngươi là bên Nhân tộc đúng không?
Thần Thú nổi giận quát: "Các ngươi lại dám ra mặt, vậy bắt hết tất cả về!"
"Bảo ca, tình huống gì thế, bọn chúng không phải nô lệ của ngươi à?
Thôn Thần Trùng đang nằm trên mặt đất sợ ngây người, trực tiếp nhảy dựng lên, trốn sang một bên.
Ầm
Không trung chấn động, một luồng lực hút dữ dội ập đến, một con thần thú trực tiếp bay lên, bay vào trong toà bảo tháp kim sắc.
"Bây giờ thì đúng rồi.
Giang Thái Huyền thản nhiên nói.
Đám Thôn Thần Trùng: "…"
Chết tiệt ngươi đang đùa ta hả, cái gì mà nô lệ vốn là bắt được rồi.
"Còn không ra tay?
Giang Thái Huyền hừ lạnh một tiếng, một chưởng nâng lên, bảo tháp kim sắc lơ lửng trên đỉnh đầu, đúng là Lôi Phong tháp của Pháp Hải.