Chương 1083 Ta còn cần tu vi này làm gì..
Cuối cùng, trận đại chiến khốc liệt đã mở ra, lần này, phe thần thú dũng mãnh không sợ chết, thống soái đích thân chỉ huy, bắt đầu chém giết lẫn nhau.
Thiên Thần giao chiến, uy thế rung chuyển trời đất, Chân Thần không cách nào chịu đựng được, Thần Linh lại càng không sao chịu nổi luồng sức ép mãnh liệt này, bọn họ không thể chuyển đổi chiến trường nữa.
Trận này thống soái đích thân lâm trận, nếu không thắng nổi trận chiến Thần Cương, bọn họ phải chết là cái chắc, đều là chết, chỉ có thể liều một phen.
"Đáng ghét, nếu có đủ Thôn Thần Thạch, thì làm sao đến mức này chứ?
Một vị Chân Thần tức giận quát.
Nếu có đủ Thôn Thần Thạch, bọn họ có thể đánh áp đảo thần thú, nhưng hiện tại, chỉ có thể nhờ vào mấy chục viên, hơn trăm viên đánh bất ngờ, khiến đám thần thú rối loạn một phen, nhưng bây giờ, gây rối loạn cũng không làm được nữa.
Chiến trường Thần Cương, vô số thân ảnh đang giao chiến dưới màn đêm, thần lực xé tan bóng tối, để lộ những răng nanh hung ác, một chiến trường ướt đẫm máu tươi.
Ầm
Đột nhiên, phía sau thần thú lại truyền đến một tiếng động, một luồng uy áp Thiên Thần truyền đến, một chưởng ấn cực lớn từ trên trời giáng xuống, bao trùm phần lớn thần thú, lập tức bắt lấy hàng chục thần thú.
Lần lượt những bóng người từ đêm tối bước ra, hàng vạn kim quang, mũi tên vô tận bay đến phủ đầy bầu trời, những bóng người gia nhập chiến trường, trở tay giết gọn thần thú cùng cấp, không ai đỡ nổi một hiệp.
"Huyết Thiên Quân, các ngươi gian trá!" Thống soái thần thú kinh ngạc, trong ánh mắt càng lộ vẻ khó hiểu: "Các ngươi còn có Thiên Thần ẩn giấu sao?"
Tam đại thống soái, Thiên Thần ba thành, căn bản đều đã đến đông đủ, tại sao phía sau thần thú lại đột nhiên có một vị Thiên Thần giết ra chứ?
Hơn nữa, không chỉ có một vị Thiên Thần, còn có những cường giả khác, thống soái thần thú vừa ngoảnh đầu, kinh ngạc thấy bốn phương tám hướng đều hiển hiện những đường kim quang, cát vàng phủ tận, tựa như một vùng hoang mạc, uy thế hùng hậu truyền đến, nuốt chửng từng con thần thú.
"Trận...trận pháp ư?
Sắc mặt thống soái thần thú thay đổi rõ rệt: "Không ngờ các ngươi lại bố trí trận pháp ở đây, ý đồ bắt gọn tộc ta một lần à?"
Tam đại thống soái không đáp, Huyết Thiên Quân bàng hoàng suốt cả cuộc hành trình, hắn vốn đang tu luyện, kết quả bị Lục Thiên Lan và Ngọc Hồng Sương kéo ra, nói rằng đi tập kích Thần Thú tộc trong đêm, chết tiệt, lại còn đi đường vòng, trùng hợp dọc đường vòng lại đụng phải Thần Thú tộc.
Về phần chỗ này đột nhiên xuất hiện trận pháp gì đó, hắn lại càng không biết, hắn cũng biết chút ít về trận pháp, nhưng xem uy thế của trận pháp này, vị Thiên Thần như hắn cũng không có hứng thú đi trải nghiệm, chứ nói gì đến những thần thú từ Thiên Thần trở xuống.
"Rút lui, rút lui mau!" Cuối cùng, thống soái thần thú đã hoảng rồi, đây ắt là cạm bẫy của Nhân tộc!
Đám thần thú không sợ chết cũng hoảng loạn cả lên, bọn chúng không sợ chết, nhưng trúng phải bẫy, không cần phải chiến tử, đấy là ngu xuẩn.
Các thần thú Thiên Thần hợp sức ra đòn, phóng ra thần lực hùng vĩ, ngăn chặn Thiên Thần ba thành, thống soái thần thú gào thét một tiếng, hóa thành nguyên hình quạ đen, phun ra thần hỏa màu vàng, còn có mấy giọt tinh huyết.
Thần hỏa lẫn tạp tinh huyết, uy năng đột nhiên tăng mạnh, hóa thành một biển lửa, bao trùm lấy các Thiên Thần, các thần thú Thiên Thần còn lại thấy thế, cũng lần lượt ép ra tinh huyết, không màng đến nguyên khí đại tổn, cưỡng ép thực lực của mình tăng lên, đẩy lùi đối thủ.
Sau đó, gắng sức giữ vững thân thể, đánh một chưởng lên trận pháp, xé tan trận pháp, lần lượt cứu từng con thần thú ra, dùng thần lực mãnh liệt, đưa các thần thú rời đi, nhanh chóng rút quân ra khỏi chiến trường.
"Nhân tộc, các ngươi lại lần nữa giúp bọn ta hiểu được, cái gì là xảo trá!" Khóe miệng quạ đen nhuốm máu, tràn đầy vẻ u ám nhìn bọn họ.
Bọn ta xảo trá á?
Huyết Thiên Quân và Ngọc Hồng Sương thở dài một tiếng, ai cho bọn ta biết đây là chuyện gì đi chứ?
Thần thú rút đi, dĩ nhiên phải thừa thắng truy kích, ba vị thống soái lại đi vào chỗ trận pháp, nhìn người xuất thủ, cảm kích nói: "Đa tạ Phong Lão."
"Ra sức cho Nhân tộc, đó là việc nên làm.
Vị Thiên Thần ấy chính là Phong lão gia tử.
"Lần này may mà có Phong lão, không ngờ Phong lão còn đưa cả bằng hữu đến.
Huyết Thiên Quân cảm kích nói: "Xin các vị bằng hữu kia hãy hiện thân, Huyết Thiên Quân nhất định hậu tạ."
Nét mặt của Phong lão gia tử ngơ ngác: "Bọn họ không phải người của ngươi sao?"
"Phong lão nói thế là sao? Người của ta ư?
Huyết Thiên Quân ngây người ra, người của ta đều đang giao chiến ở tiền phương, làm sao có thể động đến đằng sau được?
"Ông lão này không quen biết bọn họ, lão còn tưởng là người của ngươi, trong lúc thần thú rút lui, bọn họ đã tiến vào đội ngũ rồi.
Phong lão gia tử nhíu mày, người xuất thủ trước đó, hình dáng bình thường nhưng thực lực lại bất phàm, Phong lão gia tử chưa từng gặp qua, tưởng rằng là người của ba thành, nhưng giờ xem ra không phải.
"Bất kể là người của ai, điều quan trọng nhất bây giờ là phải thừa thắng truy kích.
Lục Thiên Lan trầm giọng nói, còn lâu ông ta mới nói, người xuất thủ vừa rồi là Thần Ma của đạo tràng.
Về việc tại sao không lập tức hạ gục Thần Thú tộc, đó là vì Thần Thú tộc cũng có Thái Thượng Chân Thần, Vân Tiêu tuy mạnh, nhưng rốt cuộc chỉ vừa mới khôi phục đến Thiên Thần sơ kỳ, một khi động thủ, sai phạm một ly, sẽ để cho vị trong đại doanh kia chiếm được tiện nghi.
Sau này, sẽ có cách tốt hơn để xử lý Thần Thú tộc.
"Đúng, thừa thắng truy kích.
Huyết Thiên Quân trầm giọng hét một tiếng, rút trường kiếm xông lên: "Lần này trực tiếp công phá phòng ngự của thần thú, bọn chúng đã tổn thất tinh huyết, nguyên khí đại tổn, không chống cự được bao lâu nữa đâu."
"Đuổi theo!" Ngọc Hồng Sương cũng hạ lệnh một tiếng, người của ba thành ùn ùn kéo đi.
Thần Thú tộc vừa đánh vừa rút lui, các thần thú Thiên Thần ngăn cản sự truy kích của Thiên Thần, bảo vệ đội ngũ thần thú rút lui.
Thần minh ba thành đuổi riết không tha, thần lực oanh kích đầy trời, rõ ràng Huyết Thiên Quân muốn một lần đánh tan Thần Thú tộc, kết thúc trận chiến Thần Cương, cuộc chiến này không thể kéo dài được nữa, dây dưa thêm, hắn sợ bị Lục Thiên Lan ép xuống chức vị chủ soái.
Các thần thú dốc toàn lực tháo chạy, chỉ hận mình thiếu mấy chân, phát động thần lực đến cực hạn, điên cuồng chạy về hướng đại doanh thần thú, chỉ là, ngay sau đó, các thần thú chạy trốn biến sắc, thần lực của bọn chúng, đang bị mất dần!
Ầm ầm
Âm thanh lớn vang trời truyền đến, loạn thế nổ tung, thần lực cuồn cuộn quét ra, nuốt chửng hết các thần thú đang bỏ chạy, có vài chục thần thú bị nổ chết ngay tại chỗ.
"Thôn Thần Thạch ư?
Sắc mặt các thần thú thay đổi rõ rệt, không dùng thần lực để chạy, bọn chúng sẽ bị Nhân tộc bắt được, còn nếu dùng thần lực thì sẽ phải chết!
"Chạy, toàn lực chạy, số Thôn Thần Thạch có hạn!" Thống soái thần thú hét dài một tiếng, nói.
Các thần thú lại phấn chấn trở lại, liều mạng chạy nhanh như bay, đồng thời phát thần lực về phía trước, nếu có nguy hiểm, sẽ phát nổ trước, may thay, sau đó không còn Thôn Thần Thạch nữa.
"Cuối cùng chúng ta cũng về tới rồi!" Một con thần thú vui mừng đến phát khóc, các Thiên Thần thú thề chết liều giết, cuối cùng chúng cũng đã đi qua đoạn đường địa ngục này rồi, chạy về đến đại doanh.
"Về đến rồi, chúng ta về đến rồi.
Một con thần thú hú dài một tiếng, bộc phát thần lực: "Ở đây, bọn chúng..."
Bùm
Đại doanh phát nổ...
"Chuyện gì vậy?
Tập thể các thần thú sững sờ, thống soái thần thú cũng ngây người, bọn ta về đến thì đại doanh phát nổ ư?
"Ta cần thần lực này để làm gì chứ?
Một con long xà kim sắc may mắn sống sót gào lên thảm thiết, tuyệt vọng nhìn nơi phía xa vẫn còn đang truyền đến tiếng nổ.
"Đúng vậy, ta cần thực lực này để làm gì? Chắc chúng ta phải tự phế tu vi thôi?
Một con thần thú tuyệt vọng nói.
Đã có lúc từng nghĩ đến, thần lực lấy làm kiêu ngạo ấy chỉ hận quá kém cỏi, ngày nay nhìn lại đáng ghét đến mức nào? Nếu ta không biết thần lực thì tốt biết mấy chứ? Vì sao ta lại muốn có thần lực chứ?
Còn nữa, tại sao ta lại bước vào đại doanh, ta còn cần thần nguyên khí để luyện hóa thành thần lực nữa không?