← Quay lại trang sách

Chương 1093 Chúng ta phải nhìn về tương lai

Ngọc Hồng Sương biến sắc, vẻ mặt khó coi nhìn sang Lục Thiên Lan.

Lục Thiên Lan ho khan một tiếng, vội nói: “Ngọc thành chủ, đừng hiểu lầm, không phải nhằm vào ngươi đâu, bằng hữu ta mời đến lần này có hơi đặc thù, có rồng, cũng có kẻ ăn rồng.”

“Có rồng và cả kẻ ăn rồng à? Bọn họ ngồi cùng một bàn sao?” Ngọc Hồng Sương với vẻ mặt kỳ quái, có chắc là ngươi không nói đùa đấy chứ? Rồng và kẻ ăn rồng ngồi cùng với nhau sao?

Mấy đứa Tiểu Hành Thiên và Tiểu Hàm Hàm chơi đùa với nhau, Vân Tiêu cầm bảo tháp trong tay, lập tức rời đi.

Thần Ma đạo tràng, Giang Thái Huyền đang đào hố ở phía sau, gieo hạt giống rồi đổ dịch dinh dưỡng Thần Ma xuống, không thấy phản ứng nữa: “Long Hạo, Ngao Bính, Thạch Cơ, lát nữa các người đừng rời khỏi đạo tràng, ta sợ hắn ra đây, không phân trắng đen phải trái gì, sẽ làm thịt các người ngay đấy.”

“Tràng chủ, ngươi cho hắn ra đây thật à? Ta còn chưa đột phá lên đỉnh cấp.” Ngao Bính và Thạch Cơ với vẻ mặt đau khổ nói, cảm thấy ngày tháng sau này thật đen tối.

Giang Thái Huyền mặt không biểu cảm, ta không muốn nhưng hệ thống cho mà, ta cũng đâu còn cách nào khác.

“Ai thế?” Cả nhóm người mờ mịt, nhìn xem, hai người này hình như đang rất sợ hãi vậy nhỉ? Không hiểu sao Hao Thiên Khuyển cũng co người lại, vị đó còn ăn thịt chó hả?

Không bao lâu, yến tiệc đã bắt đầu, trên dưới phủ thành chủ túi bụi trong công việc, Giang Thái Huyền dẫn theo một đám Thần Ma đi về phía Đông Lam thành, phụ tử Lục Thiên Lan đích thân ra nghênh đón, Ngọc Hồng Sương, ông lão Thái Thượng Chân Thần, Phong lão gia tử đều ở đây cả.

“Ai sắp đến vậy, phô trương thanh thế quá, còn muốn ta ra mặt sao?” Ông lão nghi hoặc.

Phong lão gia tử không lên tiếng, lão đã biết là người nào rồi, Tiểu Hành Thiên đã nói cho lão biết.

“Lục thành chủ nhiệt tình như thế, nhưng ta không có lễ vật.” Giang Thái Huyền cười nhạt nói, xưa nay ta ăn cỗ không đưa tiền, cũng không dâng lễ!

“Tràng chủ có thể đến đã là lễ vật tốt nhất rồi, yến tiệc đã chuẩn bị xong, đang đợi tràng chủ và các vị khách quý.” Lục Thiên Lan cười nói.

Cả nhóm người ngồi vào vị trí, tiệc thần thú, các loại món ăn thần thú, xa xỉ vô cùng.

Giang Thái Huyền ngồi ở vị trí đầu, sau đó đến Vân Tiêu và một vị thiếu niên, những người khác được xếp ngồi sau, Thái Thượng Chân Thần kinh ngạc phát hiện, chết tiệt ngay cả mình bị sắp vào chỗ cuối cùng, ngươi sắp xếp chỗ ngồi kiểu gì vậy?

“Tràng chủ, vị đại nhân này là...?” Lục Thiên Lan nhìn về phía vị thiếu niên kia, những người khác đều quen mặt, duy chỉ có vị này thì lại không, vị này có thể ngồi ngang hàng với Vân Tiêu, ắt hẳn bản lĩnh không thua kém Vân Tiêu.

Phong lão gia tử liền cau mày, sắc mặt của Ngọc Hồng Sương trầm xuống, thân thể Thái Thượng Chân Thần run lên, Lục Thiên Lan gọi một tiếng đại nhân ư?

“Na Tra.” Giang Thái Huyền mỉm cười: “Sau này ngươi sẽ hiểu rõ hơn, bây giờ ăn tiệc trước đã.”

“Ngọc thành chủ, Lưu Thành Phong tiền bối, vị này là tràng chủ của Thần Ma đạo tràng Giang Thái Huyền, nguồn gốc của Hỗn Độn đan, sau khi cơm nước xong xuôi, đưa các vị đến đạo tràng, các vị sẽ hiểu thôi.” Lục Thiên Lan nói.

Thần Ma đạo tràng ư? Nguồn gốc của Hỗn Độn đan á? Hỗn Độn đan chẳng phải do bọn Long Hạo chế ra hay sao? Phong lão gia tử ngớ người, lẽ nào, Lục Thiên Lan còn có điều giấu giếm lão ư?

Chủ và khách thưởng thức bữa cơm, Na Tra ăn cũng rất ngon lành, vừa ra ngoài đã có long huyết để ăn, tuy chất lượng có hơi kém, nhưng tài nghệ nấu nướng cũng khá, miễn cưỡng bỏ vào miệng được.

Cơm nước xong xuôi, đoàn người cùng nhau tiến về đạo tràng, nhìn thương phẩm trong đạo tràng, tất cả mọi người đều sững sờ.

“Chết tiệt!” Thái Thượng Chân Thần Lưu Thành Phong và Ngọc Hồng Sương đồng thời chửi rủa, chết tiệt ngươi dùng trăm phương ngàn kế để đem bán Thần Mạch và Thần Đồ à? Còn có nhiều tài nguyên như vậy nữa, lúc đầu sao ta lại ngốc quá vậy không biết, không chia phần với ngươi chứ?

Phong lão gia tử cũng trố mắt nhìn, chết tiệt, từ lúc bắt đầu ta và tiểu thư đã bị lừa rồi ư?

“Cũng may ta còn giữ lại một mớ.” Lưu Thành Phong thở phào nhẹ nhõm, lấy ra một đống lớn tài nguyên.

Lục Thiên Lan: “...”

Cái này của Huyết Thiên Quân thu thập mà? Sao lúc trước ta lại quên mất kia chứ, chiếm luôn số tài nguyên này, để lão già ngươi chiếm được tiện nghi rồi.

“Lục Thiên Lan à Lục Thiên Lan, ta đã sớm biết ngươi là bên thắng lớn nhất trên chiến trường Thần Cương rồi mà, nhưng không ngờ rằng ta vẫn còn xem thường ngươi lắm.” Vẻ mặt của Ngọc Hồng Sương rất đặc sắc, có hối hận, cũng có phẫn nộ.

Trước đó Lục Thiên Lan tìm nàng giúp đỡ, nàng vì không muốn chuốc lấy phiền phức, phủi sạch bản thân mình, ai biết được lại có sự tồn tại của đạo tràng.

“Lưu Thành Phong tiền bối, đây chính là hi vọng của ông.” Lục Thiên Lan mỉm cười, ta cho ngươi thấy hi vọng là được rồi, có bản lãnh nắm bắt được hay không, đó là chuyện của ông.

“Ta vẫn còn chưa hiểu, tại sao Thần Thú lại đầu hàng.” Ngọc Hồng Sương và Lưu Thành Phong nói.

“Chuyện này thì bổn thành chủ cũng không biết, có lẽ Thần Thú tộc bị ngốc chăng.” Lục Thiên Lan nhún vai, còn lâu ông ta mới nói là do Vân Tiêu ra sức giúp đỡ.

Nếu không nhờ Vân Tiêu, đừng nói đến Thần Thú tộc đầu hàng, mà trận chiến lần này ngay lập tức thất bại thảm hại.

“Trận chiến lần này, trong mắt ngươi, chính là làm sao để kiếm tiền hả?” Ngọc Hồng Sương cười lạnh, từ lúc bắt đầu, Lục Thiên Lan đã tất thắng!

“Được rồi, chuyện qua rồi thì cứ để nó qua đi, chúng ta phải nhìn tới tương lai chứ.” Lục Thiên Lan nói.

Ta khinh, không biết mắc cỡ, lại còn qua rồi cứ để nó qua đi, chết tiệt ngươi nên chia cho bọn ta một chút mới phải chứ? Ngươi thì sống dễ chịu rồi, còn bọn ta có sống dễ chịu không?

Đương nhiên, người khổ nhất vẫn là cha con Huyết Thiên Quân, chiến công thì bị họ cướp công đầu, có đưa tên tuổi kẻ cầm đầu lên thì cũng miễn cưỡng có thể húp chút canh, nhưng chút canh đó tuyệt đối chẳng là gì so với tổn thất của ông ta.

Ngẫm lại thì những thứ ông ta cất giữ đều đã mất hết, bị lão già Lưu Thành Phong này vơ vét sạch rồi.