Chương 1094 Vị vua không ngai
“Hỗn Độn đan! Tổ Long Kinh!” Ngọc Hồng Sương nhìn về phía thương phẩm của đạo tràng.
“Muốn nó à?” Giang Thái Huyền mỉm cười, nhìn về phía Ngọc Phong: “Dòng máu Long tộc trong người đứa con trai của ngươi có chút hỗn tạp, dùng Hỗn Độn đan rất thích hợp, dùng Tổ Long Kinh càng thích hợp hơn.”
“Ngọc Long tộc có công pháp, khiếm khuyết duy nhất chỉ là huyết mạch.” Ngọc Hồng Sương với vẻ mặt khó coi nói, chỉ cần huyết mạch trong người Ngọc Phong thuần khiết, Ngọc Long tộc sẽ tiếp nhận bọn họ trở lại, cho bọn họ công pháp.
Ngày trước, lí do mà nàng rời khỏi Ngọc Long tộc là bởi vì dòng máu trong người Ngọc Phong không thuần, nếu là dòng máu Ngọc Long thuần khiết, hai mẹ con nàng, e rằng đã ở Ngọc Long tộc hưởng thụ đãi ngộ cực cao, không phải rời khỏi Long tộc, trở thành người đứng đầu một thành.
Đây là tâm bệnh lớn nhất của nàng, cũng là tâm bệnh của con trai nàng!
“Hỗn Độn đan, ta cần mười viên!” Ngọc Hồng Sương đặt tài nguyên của mình xuống, cất lời nói.
Càng hối hận hơn, vì sao ta lại không mạo hiểm chút để chia tiền chứ!
“Của ngươi.” Giang Thái Huyền nhận lấy tài nguyên, giao thương phẩm và thẻ hội viên cho nàng.
“Phong lão, ngươi không mua chút đồ sao?” Lục Thiên Lan nhìn về phía Phong lão gia tử nói.
Da mặt của Phong lão gia tử giật giật, chết tiệt, ta nào có tiền để mà mua hả? Sớm biết thế này, lão gia tử đã vứt mặt mũi già nua này, kiếm chác một chút trên chiến trường, bây giờ thì hay rồi, chết tiệt, toàn lợi cho cha con mấy người cả.
“Ngọc Long thành còn vài chuyện phải xử lý, Ngọc Phong, con ở lại đây, mấy ngày nữa mẫu thân sẽ lại đến.” Ngọc Hồng Sương giao mười viên Hỗn Độn đan cho Ngọc Phong, cất tiếng nói.
“Sao ngươi lại đi rồi? Không cần con trai nữa à?” Lục Thiên Lan nhiều chuyện.
“Trở về lấy tiền!” Ngọc Hồng Sương hung dữ nhìn ông ta, cái đồ lừa gạt nhà ngươi, có bản lĩnh thì ngươi cho ta tiền đi?
Ngọc Hồng Sương đi, Ngọc Phong ở lại, một là trở về lấy tiền, hai là để Ngọc Phong ở lại đây, tiếp xúc với bọn lừa đảo này một chút, hi vọng có thể học được vài thứ, ví dụ như năng lực kiếm tiền chẳng hạn.
“Phong gia gia, ngươi cần cái gì, Tiểu Hàm Hàm mua cho ngươi.” Tiểu loli lên tiếng nói.
Sắc mặt của Phong lão gia tử càng tỏ ra khó coi, mình còn không bằng tiểu thư, đã nói phải chăm sóc cho tiểu thư cơ mà, sao bây giờ lại bắt đầu ngược lại rồi hả?
Cơ mà, trên chiến trường, hầu hết thời gian Tiểu Hàm Hàm đều đi cùng với Tiểu Hành Thiên, nghĩ chắc cũng có không ít tiền trong tay.
“Tiểu thư có bao nhiêu tiền?” Phong lão gia tử cẩn thận hỏi.
“Không nhiều, hơn năm tỷ một chút, vừa mới mua vài thứ.” Tiểu Hàm Hàm nói.
“Hơn năm tỷ... một chút hả?” Phong lão gia tử với vẻ mặt kỳ quái, chết tiệt, ta không có nổi một chút đó nữa, người đã có hơn năm triệu một chút rồi.
“Phong lão gia tử, ta không có ý nói gì ngươi đâu, ngươi đã lớn chừng nào rồi, sao có thể dùng tiền của Tiểu Hàm Hàm được chứ?” Khuôn mặt nhỏ của Tiểu Hành Thiên căng cứng nói.
“...”
Vẻ mặt của Phong lão gia tử đầy xấu hổ, lúc đầu đã có chút ý nghĩ như thế, trong nháy mắt đã dập tắt, không cứu nổi mặt mũi, nếu đổi lại là đám người Long Hạo, chính là ta có người cho tiền, ngươi không có thì cho ngươi tức chết.
“Được rồi, vẫn nên thương nghị một chút, tiếp theo phải thu xếp thế nào đi.” Lục Thiên Lan mở lời: “Ta dự định xây dựng một trụ sở bí mật, chẳng hay lão gia tử có tham gia không?”
“Trụ sở bí mật ư?” Phong lão gia tử nhướng mày, Lưu Thành Phong cũng tỏ ra hứng thú: “Kiếm được tiền không? Nếu kiếm được tiền thì cho ta một chân.”
“Đúng vậy, ta muốn xây dựng một vùng cơ sở bí mật, bên trong làm một vài công việc để kiếm tiền, ví dụ như nuôi dưỡng mấy con thần thú gì đó.” Lục Thiên Lan nói: “Có điều, việc này cần một địa bàn rất lớn, không thể để cho bề trên biết được.”
“Ngươi muốn để lão già này giải quyết giúp ngươi sao?” Phong lão gia tử cười lạnh nói.
“Không sai.” Lục Thiên Lan lập tức thừa nhận: “Trụ sở này, có thể chia ra thành mấy địa bàn, ta có thể cam đoan, sẽ giữ lại cho các ngươi một chỗ, để các ngươi cũng có đất để nuôi dưỡng thần thú.”
“Ta đi đâu tìm thần thú chứ?” Phong lão gia tử nhíu mày, các thần thú, hoặc là ai về nhà nấy, hoặc là đã bị các người bắt, trong khi các người nuôi dưỡng thì ta trơ mắt mà nhìn hay sao?
“Ai nói không có chứ? Số lượng mà Tiểu Hàm Hàm bắt được không hề ít hơn ta đâu.” Tiểu Hành Thiên bĩu môi nói, dừng một chút, lại nói: “Ngoài ra, các thế lực khác như Đế Thần cung, các đại gia tộc, phàm là người của lớp bổ túc, đều bắt được thần thú đấy, bọn họ có thể gia nhập chung.”
Đôi mắt của Phong lão gia tử nhíu lại, Lưu Thành Phong nheo mắt: “Ý các ngươi nói toàn thành cùng nuôi sao? Đế Thần cung cũng xuống nước ư? Không sợ Thần Vương xử chết các người à?”
Sự tồn tại của Đế Thần cung, tương tự như một thành trì chấp pháp tối cao, quân đội Thần Vương, uy nhiếp thành chủ, Lục Thiên Lan kéo tất cả bọn họ xuống nước, địa vị này chắc chắn vững như Thái Sơn.
Vì lợi ích của bản thân, các Thiên Thần trong Đế Thần cung, chắc hẳn sẽ không bán đứng Lục Thiên Lan, cũng có nghĩa là ở đất Đông Lam thành này, Lục Thiên Lan ông ta không đơn giản là một thành chủ, còn là một vị hoàng đế của vùng này!
“Bổn thành chủ tin tưởng lý lẽ trong lời nói của tràng chủ, không có gì mà tiền không giải quyết được, đặc biệt là mọi người cùng nhau kiếm tiền.” Lục Thiên Lan cười nói.
“Vậy lão già này sẽ bất chấp tất cả, vì tiểu thư.” Phong lão gia tử không đỏ mặt chút nào, nói, như vậy, lão cũng có thể được chia một chút tiền.
“Tính phần ta nữa, tuy ta là kẻ cô độc, không có thế lực, nhưng với chút tu vi bé nhỏ này, vẫn có thể góp công sức.” Lưu Thành Phong nói.
“Tốt, đã như thế, vậy sáng ngày mai, ta sẽ mời các đại gia tộc đến dự tiệc, thương lượng chuyện này.” Lục Thiên Lan nói.
Trụ sở này được xây dựng nên, ông ta cũng không mất nhiều sức, lại có thể lôi kéo thế lực toàn thành, đến lúc đó mọi người ngồi chung một chiếc thuyền, có lợi ích chung, không ai có thể lay chuyển vị trí của ông ta được nữa, dù Thần Vương có đổi thành chủ, trong âm thầm, ông ta vẫn là vị vua không ngai của Đông Lam thành.
Biến Đông Lam thành trở thành một cái thùng sắt, hệ lụy quá lớn, chỉ cần không để lộ tin tức, sẽ chẳng sao cả.