← Quay lại trang sách

Chương 1098 Đã đến lúc lừa gạt cha rồi

“Vậy tội danh sau cùng, không được để mẹ con chúng ta gánh chịu.” Ngọc Hồng Sương nghĩ ngợi một chút, mẹ con họ gánh không nổi.

“Không thành vấn đề, giúp huyết mạch của Ngọc Phong tinh thuần thêm chút là được rồi.” Lục Thiên Lan nói: “Về phần võ nghệ, không mua công pháp cũng chẳng sao, đạo tràng có rồng mà.”

Không mua công pháp, bọn họ có thể thuê Ngao Bính huấn luyện cho Ngọc Long, giúp nó mau chóng nắm vững võ nghệ.

“Ta không có tiền.” Ngọc Hồng Sương quả quyết nói, đồng thời nàng trừng mắt nhìn con trai.

Nhanh như vậy đã học được cách qua mặt người khác rồi à? Ngươi không có tiền nhưng con trai ngươi thì có đấy!

Cả đám người tỏ ra xem thường, nói: “Mỗi người cho một viên Hỗn Độn đan, vậy đủ rồi chứ?”

“Đủ rồi.” Mẹ con Ngọc Hồng Sương vui mừng khôn xiết, những người này cộng lại, cũng có đến mười mấy viên, chắc chắn có thể giúp huyết mạch của Ngọc Long tinh thuần thêm một chút.

Nuốt mười mấy viên Hỗn Độn đan, quả nhiên huyết mạch của Ngọc Phong càng thêm tinh thuần, Na Tra cũng không kìm được mà đưa nhìn mắt, khiến Ngọc Hồng Sương khiếp sợ, vội bảo vệ con trai nhà mình.

Sau đó thuê Ngao Bính huấn luyện, còn cách ngày Ngọc Long Trì mở ra ba ngày nữa, hoàn toàn đủ rồi.

Tốn thêm mười vạn mua một viên Võ Đạo đan cấp Thần Nhân, Ngọc Phong tự sáng tạo ra một chiêu võ học cấp Thần, trực tiếp đại thành.

Ngọc Hồng Sương thì mô tả các hạng mục công việc trong Ngọc Long Trì: “Chuyến này có thể không chỉ có Ngọc Long tộc, mà còn có các Long tộc khác, những con rồng huyết mạch không thuần khiết, thậm chí có cả những chủng tộc khác, bởi vì thử luyện ở Ngọc Long Trì, cũng liên quan đến cuộc đại tỉ thí của các chủng tộc.”

“Còn có các chủng tộc khác đi nữa sao?” Đế Tinh hỏi, trước giờ hắn chưa từng tham gia nên không hiểu rõ.

“Đúng vậy, Ngọc Long Trì là phần thưởng của Ngọc Long tộc, cũng rất hữu dụng đối với các chủng tộc khác, có thể tôi luyện thể phách, thậm chí hấp thu máu Ngọc Long, thăng cấp bản thân.” Ngọc Hồng Sương nói.

“Như thế cũng chẳng sao, dựa vào thực lực của mấy người chúng ta, cuộc thi lớn gì đó cùng không là gì cả.” Lục Hành Đạo xua tay nói.

“Cũng đâu phải các người đi thi, là Phong Nhi đi.” Mặt của Ngọc Hồng Sương đen lại nói, mấy người cho rằng là bản thân mấy người ra trận hay sao?

“Được rồi, mau bàn bạc, làm sao đến Ngọc Long tộc để tham dự hoạt động kiếm tiền lần này đi.” Đế Tinh không nhẫn nại được nữa nói, ta còn phải trở thành Thần Vương, đoạt di sản về đấy.

“Về chuyện Ngọc Long tộc, tiểu thư cũng sẽ tham gia.” Phong lão gia tử lên tiếng: “Tin tức do ta vừa nhận được.”

“Tốt quá rồi.” Ngọc Phong vui mừng khôn xiết, có vị sở hữu một thân thần trang này đi cùng, hoàn toàn có thể đi hiên ngang rồi.

Thời gian ba ngày thoáng một cái đã trôi qua, nhóm người cũng đã bàn bạc được ít nhiều rồi, Lục Thiên Lan ở lại, còn hai đứa con trai của ông ta đi theo, ông ta và Ngọc Hồng Sương nhất định phải có một trong hai ở lại, không thể đi hết, không thể để hai thành đô không ai cái quản được.

“Chuyến này đi, là do ta tự động đến cửa, không phải có người mời, vất vả cho các vị rồi.” Ngọc Hồng Sương trầm giọng nói.

“Yên tâm, tất cả những kẻ không phục, đều đem nấu hết.” Na Tra thờ ơ nói.

Ngọc Hồng Sương: “...”

Liệu ta có mời sai người không vậy, có thể trả hàng được không?

Chuyến này, hai vị Thần Ma đỉnh cấp đều đến, con rồng Ngao Bính cũng được thuê, Giang Thái Huyền cũng đi theo xem, về phần đạo tràng, tìm một nhân viên thực tập, là thân tín của Lục Thiên Lan.

“Lần này ngươi cưỡi cả thần thú Thái Thượng Chân Thần rồi đó, bấy nhiêu thể diện còn chưa đủ lớn hay sao?” Lưu Thành Phong nhìn con quạ to dưới chân nàng, mở miệng nói.

Ngọc Hồng Sương hít một hơi thật sâu, nói: “Vất vả rồi.”

Ô Nha Kim Sắc lướt gió xé trời, tốc độ cực nhanh, bay đến chỗ tận cùng của Thú Vương Sơn, đại bản doanh Ngọc Long nằm ở sâu trong Sơn Mạch.

Grừm

Từng tiếng rồng ngâm, từng tiếng thú gầm vang vọng, vẫn chưa đến nơi đã thấy mấy con Ngọc Long bay lượn trên bầu trời, thần thú gầm thét, phượng hoàng lửa lượn quanh.

“Người nào đấy, có thiệp mời không?” Một tiếng quát lạnh lùng truyền đến, một con Ngọc Long xẹt ngang trời, chặn đường đi: “Ngọc Hồng Sương, điều kiện cuối cùng ngươi cũng dùng rồi, ngươi còn dám về đây sao?”

“Đây là thiệp mời.” Phong lão gia tử nhướng mày, ném ra một tấm ngọc bội: “Ngọc thành chủ đi cùng với bọn ta.”

“Thì ra là Hàm Hàm tiểu thư giá lâm, Ngọc Long tộc không đón tiếp từ xa, xin thứ tội.” Ngọc Long tiếp nhận ngọc bội, nhìn thấy Tiểu Hàm Hàm, vội vàng cung kính nói.

“Đã biết mình có tội, sao còn không tạ tội?” Tiểu Hàm Hàm hầm hừ nói.

Ngọc Long: “...”

Chết tiệt, ta nói khách khí một câu mà ngươi tưởng thật đó à?

Ngọc Long lúng túng không thôi, hắn chẳng thể ngờ rằng, Tiểu Hàm Hàm sẽ trả lời như thế, nếu thật phải tạ tội, thì hắn phải lấy thứ gì đó ra, còn nếu không tạ tội, có khi nào sẽ đắc tội với Tiểu Hàm Hàm thật không?

“Tiểu Hàm Hàm.” Giang Thái Huyền xua tay, nhàn nhạt mở miệng: “Vào trong đi.”

Lúc này Tiểu Hàm Hàm mới mặc kệ đối phương, nhanh chân bước đi, bước vào lãnh địa của Ngọc Long tộc, Ngọc Long vội vàng đi trước dẫn đường.

“Phệ Nguyên Thần tộc, Thiên Thần tộc, Phượng Hoàng tộc đều đã đến, ta đưa các vị đi gặp mặt.” Ngọc Long mở miệng nói.

Phong lão gia tử khẽ gật đầu, Ô Nha Kim Sắc giảm tốc độ dần, đi theo Ngọc Long, một vùng đất bằng phẳng, nơi đang tụ họp người của mấy tộc.

Giang Thái Huyền nhướng mày, hắn nhìn thấy người quen, không ngờ bọn họ cũng đến đây, Đoàn Thiên và Thiên Mộng!

Ngự không xuống, Ô Nha Kim Sắc cũng hóa thành một ông lão, giữa lông mày có hình ngọn lửa, đi theo những người bên cạnh.

“Thôi xong, sao đám lừa đảo đó lại đến đây.” Cả Đoàn Thiên lẫn Thiên Mộng đồng thời biến sắc, bọn họ còn định nhân cơ hội vơ vét một khoản, sao cái bọn chuyên lừa gạt này cũng chạy đến đây, có phải các ngươi phát triển nhanh quá rồi không, trà trộn vào cả cuộc đại tỉ thí của Ngọc Long tộc luôn hả?

“Hồng Sương, Phong Nhi, sao hai người lại đến đây.” Một con Ngọc Long phá không bay đến, hóa thành một nam tử trung niên, lo lắng nhìn mẹ con hai người.

“Phụ thân.” Ngọc Phong lập tức chạy qua, xúc động nhào vào lòng nam tử trung niên.

“Phong Nhi ngoan, con có nhớ cha không?” Nam tử trung niên ôm lấy Ngọc Phong, rất vui vẻ: “Hồng Sương, sao nàng đến mà không báo cho ta biết, ta đi đón nàng.”

“Ta vốn không muốn đến đây.” Khóe mắt của Ngọc Hồng Sương đỏ hoe: “Ta sợ chàng khó xử, nhưng vì Phong Nhi, ta không thể không đến.”

“Ta có gì mà phải khó xử chứ?” Nam tử trung niên cười nói: “Chỉ khổ cho hai người, e rằng lại bị người ta chế nhạo.”

“Huyết mạch của Phong Nhi đã thức tỉnh hai lần, không thua gì huyết mạch Ngọc Long, cho nên ta mới dẫn nó về đây, muốn cho nó trở về Ngọc Long tộc.” Ngọc Hồng Sương nói.

“Thức tỉnh hai lần ư?” Nam tử trung niên khẽ giật mình, hư ảnh một con Ngọc Long hiện ra ngoài thân, phía Ngọc Phong cũng có hư ảnh một con Ngọc Long hiện ra, cảm ứng lẫn nhau, nam tử trung niên vui mừng khôn xiết: “Tốt quá rồi, huyết mạch này chẳng kém ta là bao, con ta quả nhiên không khiến ta thất vọng.”

“Ngọc Phong, cha ngươi thương ngươi lắm nhỉ?” Tiểu Hành Thiên kéo lấy Ngọc Phong, thấp giọng nói.

“Đương nhiên là vậy rồi.” Nét mặt của Ngọc Phong lộ vẻ đắc ý: “Phụ thân ta là người cha tốt nhất.”

“Tốt quá rồi, tình hình đã vậy, Ngọc Phong, đã đến lúc lừa gạt cha rồi!” Tiểu Hành Thiên siết chặt nắm tay nhỏ, trầm giọng nói.

Mọi người: “...”