← Quay lại trang sách

Chương 1102 Các ngươi đến đây để vơ một khoản thật à!

“Tỉ thí cái này cũng được, nhưng đã nói đến chiến lực, khi cần thiết, vẫn có thể dùng vũ lực giải quyết.” Một vị thiếu niên cao hai mét nói, không sai, là thiếu niên đấy, nó là người Cự Nhân tộc, trong tộc của nó, hai mét thì chỉ có thể coi là thằng lùn, hiện vẫn là đứa con nít.

“Đương nhiên, mặc dù thi mưu kế, những dẫu sao vẫn là so thực lực, mưu kế chỉ là một phần thôi.” Thiên Mộng nói.

“Vậy cụ thể như thế nào?” Ngọc Long Thành nói.

“Rất đơn giản, mỗi người chúng ta đều có một ít tài nguyên, chỉ cần nghĩ cách, lấy tài nguyên của đối phương là được rồi.” Thiên Mộng nói, dừng một chút, lại nói: “Chẳng phải Ngọc Long tộc đã phát Ngọc Long lệnh sao?”

“Ngọc Long lệnh này sẽ là vật quý nhất, thi xem ai thu thập được nhiều Ngọc Long lệnh hơn, người nào ít nhất sẽ bị loại.” Thiên Mộng tiếp tục nói: “Đương nhiên, bởi vì Ngọc Long lệnh so với số thú hoang thì có hơi ít một chút, cần Ngọc Long tộc tiếp tục giấu thêm vài tấm Ngọc Long lệnh ở đâu đó, một số tài nguyên có ký hiệu đặc biệt, để cho bọn chúng đi thu hoạch.”

“Chủ ý này thế nào?” Đoàn Thiên nói: “Thi cái này tốt hơn thi võ một đấu một nhiều, các người chỉ cần bỏ ra chút tài nguyên, Ngọc Long lệnh, ký hiệu lại là được rồi.”

“Được.” Ngọc Long Thành gật đầu, chấp sự trung niên cũng đồng ý, sai người đi sắp xếp, lại nói: “Tiếp theo phải hành động thế nào?”

“Tiếp theo, để bọn họ đi vào khu vực thử luyện, đi tìm Ngọc Long lệnh, tài nguyên đặc biệt, kiếm tài nguyên.” Đoàn Thiên nói: “Ngoại trừ tài nguyên đặc biệt và Ngọc Long lệnh ra, tài nguyên mà bọn chúng lấy được có thể giữ làm của riêng, dù gì thì chúng cũng dùng thực lực lấy được mà, chỉ có một chuyện, không được giết người.”

“Chủ ý này cũng rất hay.” Ngọc Long Thành gật đầu: “Nghiêm cấm việc giết người, có thể động thủ, nhưng nhất định phải có chừng mực, ta sẽ phái tộc nhân đi theo các người, ai gây ra cái chết, lập tức loại ngay.”

“Không được để chết người à? Há chẳng phải là không có cách nào đánh một trận sảng khoái hay sao?” Thiếu niên cao hai mét có chút bất mãn.

“Đồ ngu, không được đánh chết thì đánh cho tàn phế không được à.” Tiểu Hành Thiên khinh thường nói, đồng thời nhìn về phía Huyết Thiên Tinh đầy cay độc, chút nữa thôi ta sẽ đến làm phiền ngươi.

Sắc mặt của Ngọc Long Thành cứng đờ, động một chút thì đánh cho tàn phế, có ổn không đấy?

Nhưng mà cũng đúng, nếu không được đánh cho tàn phế, vậy nhỡ ai cũng liều mạng không giao tài nguyên, ngươi đánh chết luôn hắn cũng không chừng? Vì để ngăn chặn cảnh tượng đó, hoàn toàn có thể đánh cho tàn phế, không sợ ngươi không giao ra.

“Được, mọi người vào trước đi, Ngọc Long tộc chúng ta đã cất giấu xong Ngọc Long lệnh và tài nguyên, ký hiệu đặt sẵn, khi tiếp cận trong vòng năm mét, hai tấm Ngọc Long lệnh sẽ có cảm ứng, thời gian thi đấu trong một ngày, đến tối tập hợp thống kê tại đây.” Ngọc Long Thành lại nói.

“Như vậy tốt lắm, mọi người mau đi tìm tài nguyên thôi nào.” Tiểu Hành Thiên hô to một tiếng, đám người Tiểu Hàm Hàm, Ngọc Phong, Long Hạo đều đi cùng nhau, mấy người Thiên Mộng, Đoàn Thiên và cả Hoàng Linh Nhi cũng ở cùng một chỗ.

“Được rồi, các vị cứ về nghỉ ngơi đi, kế tiếp đã là chuyện của họ.” Ngọc Long Thành thầm lau mồ hôi lạnh, mở miệng nói.

“Ừ.” Thiên Mộng gật đầu, cùng đám người Đoàn Thiên rời đi, đến tìm tràng chủ, chuyện thử luyện, toàn mấy đứa con nít, bọn họ không lo lắng.

Vả lại, Ngọc Phong còn ở trong số đó, người làm cha như Ngọc Long Thành, nhất định sẽ trông chừng đàng hoàng.

Nơi thử luyện, đây là một ngọn núi nhỏ, có cả rừng rậm, hồ nước và những bụi cỏ dại rậm rạp cao chừng mấy mét che khuất tầm mắt.

“Đứng lại, cướp đây!”

Mới vừa bước vào, Tiểu Hàm Hàm đã chặn đường một vị thiếu niên, khuôn mặt nhỏ gắt lên, mang theo một tia lạnh lùng: “Giao hết tài nguyên trên ra người đây.”

“Ta... ta vẫn chưa lấy được Ngọc Long lệnh và tài nguyên đặc biệt mà.” Thiếu niên rất mơ hồ, lúc này chỉ mới đi vào thôi, sao ngươi đã bắt đầu đi cướp đoạt rồi chứ?

“Giao hết tất cả mọi thứ ra đây, nếu không bọn ta sẽ đánh cho người đến tàn phế, phong ấn ngươi tại đây cho đến tận đêm.” Tiểu Hành Thiên hung dữ nói.

Thiếu niên: “...”

Ăn cướp gì đó cũng được, nhưng có điều, chỉ mới bắt đầu thôi mà, chết tiệt ngươi đã dẫn cả đám người theo để đi cướp, như thế có ổn không chứ?

Vốn còn định ngoan cố kháng cự, nhưng vừa nghe đến phong ấn tại đây, thiếu niên dứt khoát giao đồ ngay, hảo hán không chịu thiệt trước mắt, lần sau sẽ lấy lại danh dự.

“Ngươi nên cảm ơn ta mới phải, vừa bắt đầu đã dạy cho ngươi biết sự nguy hiểm của cuộc thử luyện.” Tiểu Hàm Hàm nhận lấy tất cả tài nguyên, dẫn người đi, để mặc một mình thiếu niên đứng hoá đá tại chỗ.

Ánh mắt của Hoàng Linh Nhi ngẩn ngơ, Thiên Mộng, ta vốn cho rằng ngươi là người tốt, các bằng hữu của ngươi cũng là người tốt, kết quả, chết tiệt, thì ra là một đám giặc cướp.

“Sau này hãy gọi ta là ‘Chúa Vơ Vét’!” Tiểu Hàm Hàm nghênh đầu, làm ra vẻ đại tỷ, muốn phát dương quang đại cái danh hiệu ‘Chúa Vơ Vét’, như lời Phong lão gia tử đã nói.

“Hoàng Linh Nhi tỷ tỷ, cái này của ngươi.” Tiểu Hàm Hàm chia cho Hoàng Linh Nhi một cây dược liệu cấp Thần Nhân.

“Ta cũng có nữa hả?” Hoàng Linh Nhi kinh ngạc, còn chia cho cả mình nữa ư?

“Chúng ta đều rất nói nghĩa khí!” Tiểu Hành Thiên nói: “Có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chia.”

Hoàng Linh Nhi trợn tròn mắt nhìn, nếu thế dường như cũng đâu có tệ đâu nhỉ?

“Ngọc Phong, ông già của ngươi có nói cho ngươi biết mấy tấm Ngọc Long lệnh kia giấu ở chỗ nào không?” Tiểu Hành Thiên hỏi.

Ngọc Phong lắc đầu, chuyện này khẳng định không thể nói, bởi người Ngọc Long tộc tham gia thi đấu không chỉ có mỗi Ngọc Phong, nếu nói ra, những người Ngọc Long tộc khác sẽ nghĩ thế nào chứ?

“Ta có thể hỏi một vấn đề được không?” Hoàng Linh Nhi không nhịn được mà nói.

“Vấn đề gì? Cứ hỏi đi.”

“Chúng ta cứ cướp suốt vậy sao?” Khóe miệng Hoàng Linh Nhi giật một cái, cách tỉ thí mà các ngươi đưa ra, nói thế nào vẫn thấy cứ như tìm một cái cớ để đi cướp vậy, chết tiệt, không những thế còn nói hay như hót.

“Có thể cướp được thì cướp, chúng ta cũng có thể làm ăn.” Tiểu Hành Thiên nói: “Ví dụ như chúng ta bán Ngọc Long lệnh gì đó đi, bán xong cướp lại.”

Hoàng Linh Nhi: “...”

Các ngươi đến đây để vơ vét một khoản thật à!