← Quay lại trang sách

Chương 1101 So tài

“Huyết Thiên Tinh, đừng ngậm máu phun người, thu hoạch trên chiến trường của Lục Hành Thiên ta, đủ cho ta ăn mười năm đấy!” Lục Hành Thiên ngạo nghễ nói, phất tay liền có thi thể mấy con thần thú: “Ta có được không ít thi thể thần thú trên chiến trường Thần Cương, còn cần phải ăn thú hoang sao?”

“Thi thể thần thú, cũng đúng, có thần thú để ăn, ai lại ăn thú hoang.” Người của vài chủng tộc gật đầu.

“Huyết Thiên Tinh, ngươi vu oan giá họa cho ta, vẫn ngu ngốc y như lần trước vậy.” Lục Hành Thiên khinh thường nói.

“Hừ.” Huyết Thiên Tinh hừ lạnh một tiếng, không thèm nói nữa, nó cũng chỉ tiện miệng nói thôi, tìm thêm chút rắc rối cho Lục Hành Thiên.

“Ta từng nghe qua một câu, gọi là vừa ăn cướp vừa la làng.” Tiểu Hành Thiên lại nói.

“Không sai, vừa ăn cướp vừa la làng, đánh lạc hướng, bây giờ ta mới hoài nghi, chính là do Huyết Ngục tộc làm.” Tiểu Hàm Hàm mở miệng nói.

“Có thể lắm.” Đoàn Thiên của Phệ Nguyên Thần tộc mở miệng nói.

“Tám phần là do Huyết Ngục tộc làm.” Thiên Mộng của Thiên Thần tộc cũng hùa theo.

“Phượng Hoàng tộc cũng cảm thấy chuyện này rất có khả năng.” Hoàng Linh Nhi cũng lên tiếng.

“Ngọc Phong của Thú Vương thành cũng cảm thấy thế.” Ngọc Phong gật đầu thật sâu.

Huyết Thiên Tinh: “...”

Chết tiệt, từ khi nào mà ngươi có quan hệ với nhiều tộc như vậy thế? Ngươi có quen biết nhiều người quá rồi không?

“Khụ, hiện giờ thú hoang đã bị giết sạch, ta thấy, vẫn nên đi bố trí lại, cứ ở đây tiếp tục tranh cãi không phải là cách, giải quyết giai đoạn thử luyện thứ nhất trước đã.” Ngọc Long Thành cuối cùng cũng lên tiếng, còn lâu ông ta mới thừa nhận ông ta cũng có ăn.

Hôm nay mấy tộc này đây cùng nhau mở tiệc tụ họp, ăn sạch hết thú hoang, giờ Huyết Thiên Tinh lại bảo do Tiểu Hành Thiên làm, thế chẳng phải đã khiêu khích bọn họ rồi sao?

“Chấp sự Ngọc Long Thành nói đúng lắm.” Chấp sự trung niên gật gật đầu, nói: “Chẳng hay chấp sự Long Thành có kiến nghị gì?”

“Kiến nghị thì không có, đúng lúc các tộc đều ở đây, chi bằng cùng hỏi một câu, họ muốn thử luyện thế nào, lần này thử luyện khác một lần.” Ngọc Long Thành mở miệng nói.

“Ta có ý này.” Tiểu Hành Thiên giơ tay nói: “Oẳn tù tì, người thua thăng cấp, kẻ bại loại trừ.”

“Cho hỏi, oẳn tù tì là sao?” Các Thần ngẩn người ra, chưa từng chơi.

“Thì là ta ra cái kéo, ngươi ra...”

“Các chủng tộc khác còn có ý nào nữa không?” Ngọc Long Thành cắt ngang lời của nó, chết tiệt, cái này đúng là trò chơi trẻ con quá rồi đó, các tộc tỉ thí bằng cách oẳn tù tì với ngươi hả?

“Hay là chạy Marathon cự li dài đi?” Long Hạo đề nghị.

“Mấy người im miệng đi được không?” Ngọc Long Thành đen cả mặt, các người không thể đáng tin cậy chút được sao?

“Tỷ võ một đấu một đi.” Huyết Thiên Quân lên tiếng.

“Quá tầm thường.” Ngọc Phong bác bỏ.

“...”

Buổi thi đấu của các tộc này còn có thể chơi tiếp nữa không vậy? Các người không suy nghĩ được cái gì hay ho chút sao?

Quan sát các tộc đang mải nghị luận, đa số đều tán thánh cách tỉ võ luận thắng thua, nhưng đám người Ngọc Phong lại không chịu, như vậy quá thô bỉ, chẳng có chút mới mẻ nào, còn chẳng bằng một trận Marathon ở Thần giới.

“Hay là, hỏi ý tràng chủ xem?” Tiểu Hành Thiên thầm nói một tiếng, truyền tin ra cho Giang Thái Huyền.

Giang Thái Huyền nhận được truyền tin, cũng sững sờ một lúc, không biết phải thi đấu thế nào à? Đây là chuyện của các người, khi không ta dính vào làm gì?

Bọn người Ngọc Long Thành rất sốt ruột, chuyện này vẫn chưa báo cho trưởng lão biết, nếu để trưởng lão biết được, đem họ treo lên đánh cũng chưa biết chừng, giai đoạn đầu tiên của cuộc tỉ thí giữa các tộc còn chưa hoàn thành, cần bọn họ có tác dụng gì nữa.

Các tộc đều có sở trường riêng, chắc hẳn sẽ đưa ra hạng mục tỉ thí theo sở trường của mình, các chủng tộc khác không đồng ý, nhất thời chẳng thể nghĩ ra cách hay.

Về phần thả thú hoang mới ra cũng chẳng còn kịp nữa.

Hoàng Linh Nhi yên lặng đứng bên cạnh Thiên Mộng, không nói gì, rất chột dạ, sợ nói nhiều sẽ bị nhìn ra sơ hở gì đó.

“Làm sao bây giờ?” Thiên Mộng cũng không biết làm sao, hôm qua thật tiện miệng quá, cớ sao còn gọi thêm người đến cùng ăn, sớm biết như vậy để lại mấy con rồi.

“Hay thi kiếm tiền đi?” Tiểu Hành Thiên đi đến bên cạnh Thiên Mộng, thấp giọng nói.

“Kiếm tiền á?” Thiên Mộng kinh ngạc, cái này làm sao mà thi chứ?

“Đúng đó, mỗi người một bản lĩnh, không chỉ có tu vi và thần lực, đầu óc càng quan trọng hơn.” Tiểu Hành Thiên suy tư nói: “Chúng ta đều là người nỗ lực kiếm tiền, đã vơ vét được một khoản rồi, quay bọn chúng một phen.”

Hoàng Linh Nhi ngẩn người ra: “Các người đang nói cái gì vậy?”

Các người đến để vơ vét một khoản ư? Đây là cuộc thi giữa các tộc đấy, các người còn muốn đến vơ vét một khoản hả?

“Khả thi, bọn họ đã không có chủ ý, chúng ta có thể nghĩ cách, mở rộng lợi ích của mình.” Thiên Mộng gật đầu thật sâu, liên hợp với đám người Đoàn Thiên, Tiểu Hàm Hàm lại lần nữa lên tiếng: “Chúng ta thi đầu óc.”

“Thi đầu óc ư?” Các tộc lặng người, chuyện gì thế này? Thứ như đầu óc làm sao mà thi chứ?

“Ở Thần giới, thứ quan trọng nhất chính là thực lực, thực lực là cái gì? Tu vi, võ kỹ, còn có cả một bộ óc thông minh nữa.” Thiên Mộng nói: “Rất nhiều người đều lợi dụng cạm bẫy, lợi dụng trí thông minh của chính mình, kiếm tài nguyên để tu luyện, nếu thi đấu thì việc kiếm tài nguyên để tu luyện này, cũng có thể thi được đấy.”

“Đúng vậy, tại sao chúng ta chỉ so chiến lực chứ? Trận chiến cùng cấp, mưu kế, tâm kế thật không thể thiếu.” Tiểu Hàm Hàm cũng nói.

“Cách so tài này được lắm, rất mới mẻ, quả thực mưu kế không thể thiếu được.” Đám người Đoàn Thiên lên tiếng ủng hộ.

“Phượng Hoàng tộc đồng ý.” Hoàng Linh Nhi nói thêm.

Không ít các tộc nhìn Hoàng Linh Nhi với vẻ cổ quái, Phượng Hoàng tộc cao ngạo của các ngươi sao cứ đứng một bên hô đồng ý với cả có thể thế? Các ngươi không thể có chính kiến chút sao?