Chương 1104 Bọn ta là dân chuyên nghiệp
Hỏa diệm màu vàng được phóng ra, hóa thành một con Hỏa Phượng Hoàng, bay vào không trung, sau đó hai người tiếp tục đi.
“Có người đến.” Hoàng Linh Nhi nhíu mày lại, ánh mắt liếc nhìn bên trái đằng trước.
“Đừng phản ứng, cứ coi như không phát hiện, ngươi hiện tại chỉ là Thần Nhân kỳ đầu, một khi hắn động thủ, lập tức ăn thần lực hoàn vào, chết cho hắn xem.” Tiểu Hành Thiên nói.
Hoàng Linh Nhi: “...”
Tại sao cảm thấy là lạ nhỉ?
Hai người không phát giác gì, tiếp tục đi về phía trước, tựa như không phát giác được nguy hiểm tới gần, một bóng người nhìn thấy hai người, mang theo một tia hưng phấn: “Hai tên Thần Nhân kỳ đầu, rất tốt, phất tay cũng có thể trấn áp được.”
Nhìn hai người càng ngày càng tiến gần, bóng người âm thầm không có cảm giác khẩn trương quá lớn, đã cướp bóc không ít, huống chi lần này chỉ là hai tên Thần Nhân kỳ đầu.
Ầm
Bỗng nhiên, một tiếng vang vọng, âm thanh bạo khí truyền đến, một bóng người xông ra, một quyền đánh thẳng vào Hoàng Linh Nhi, hắn cách Hoàng Linh Nhi cực gần, cảm thấy Hoàng Linh Nhi mạnh hơn một chút, trước tiên giải quyết Hoàng Linh Nhi, Lục Hành Thiên không đáng nhắc tới.
Bùm
Đột nhiên, một tiếng chấn động vang lên, bóng người dừng lại, cả người cứng ngắc tại chỗ, đây là tình huống gì vậy? Chết tiệt còn chưa đánh tới ngươi mà, sao ngươi lại ngã xuống rồi chứ?
“Ngươi giết người.” Tiểu Hành Thiên buồn bã nói.
Bóng người: “...”
Chết tiệt ngươi đừng dọa ta, ta còn chưa đụng tới nàng ta!
“Ngươi đừng nói mò, ta còn chưa đụng tới nàng ta, tự nàng ngã xuống, sao lại chết chứ?” Người đến là một thiếu niên, gặp phải loại tình huống này, cũng có chút bối rối.
“Tự ngươi nhìn đi, một chút sinh mệnh đặc thù cũng không có, một chút khí tức cũng không, đây không phải chết thì là cái gì?” Vẻ mặt của Tiểu Hành Thiên tức giận nhìn hắn: “Ngươi lại dám giết người, ngươi có tin ta hô lên một tiếng, Ngọc Long tộc liền tới đây, đem ngươi đào thải hay không?”
“Thật sự, chết thật rồi sao?” Thiếu niên ngây người, tra xét một phen, xác thực sinh mệnh đặc thù gì đó đều mất đi, không khác gì người chết.
Vù vù
Một luồng hỏa quang loé lên, Hoàng Linh Nhi trực tiếp biến thành một con Phượng Hoàng, mềm nhũn nằm rạp trên mặt đất.
“Chết hẳn rồi, bản thể ra ngoài rồi.” Tiểu Hành Thiên thở dài.
“Ta, ta thật sự chưa đánh tới nàng ta.” Thiếu niên luống cuống.
“Vừa rồi không phải ngươi ra tay sao?” Tiểu Hành Thiên lạnh giọng nói.
“Ta ra tay, nhưng ta...”
“Ngươi ra tay, nàng ta chết rồi, cái này không phải chính là ngươi giết à?” Tiểu Hành Thiên cười lạnh nói: “Ngươi chuẩn bị đào thải đi.”
“Không, không cần gọi Ngọc Long tộc.” Thiếu niên nhìn thấy Tiểu Hành Thiên muốn lớn tiếng la hét, vội vàng kêu lên.
“Không gọi ư? Ngươi giết người, sắp bị đào thải, ta sẽ bớt đi một đối thủ cạnh tranh, tranh đoạt Ngọc Long lệnh và tài nguyên đặc thù với ta.” Tiểu Hành Thiên nói.
“Ta, ta thật sự không phải cố ý.” Thiếu niên có chút bối rối: “Ta chỉ là muốn làm trọng thương nàng ta, ta...”
“Không nên nói dối, trừ phi ngươi có thể cho ta đầy đủ lợi ích, Ngọc Long lệnh, nếu không đừng trách ta đào thải ngươi, dù sao, đây là thử luyện, ta không có lòng thông cảm gì đó.” Tiểu Hành Thiên cười lạnh nói.
“Ta, ta cho ngươi, Ngọc Long lệnh của ta giao cho ngươi, còn có một cây thần dược làm ký hiệu.” Thiếu niên vội vàng lấy Ngọc Long lệnh và thần dược của mình ra, những thứ này cũng không sao cả, chỉ cần mình không bị đào thải, thì có thể cướp lại được.
“Không đủ, tài nguyên riêng của ngươi đâu?” Tiểu Hành Thiên lạnh lùng mở miệng.
“Cho ngươi.” Thiếu niên uất ức nói: “Nhưng ngươi phải bảo đảm, không gọi Ngọc Long tộc đến, đào thải ta.”
“Khế ước pháp tắc.” Tiểu Hành Thiên dứt khoát mở miệng, trên người dao động lên một tia sức mạnh pháp tắc yếu ớt.
“Cho ngươi.” Lập xong khế ước pháp tắc, thiếu niên thở phào nhẹ nhõm, giao đồ vật ra, cũng như chạy trốn đi.
Tiểu Hành Thiên lấy ra một viên thuốc giải, đặt vào trong miệng Hoàng Linh Nhi, thần lực phong tỏa ngay lập tức phóng ra, lần nữa hóa ra hình người: “Giải quyết rồi sao?”
“Đây là của ngươi, Ngọc Long lệnh lần này thuộc về ta, lần sau sẽ cho ngươi.” Tiểu Hành Thiên lấy ra vài cọng thần dược giao cho nàng.
“Thật sự lấy được hả?” Đầu óc của Hoàng Linh Nhi còn có chút mơ hồ, lấy được một tấm Ngọc Long lệnh rồi sao?
“Không nên hoài nghi năng lực thao tác của nhân sĩ chuyên nghiệp.” Tiểu Hành Thiên ngạo nghễ nói: “Đối với bọn ta mà nói, chuyến này, bọn ta chính là dân chuyên nghiệp.”
Hoàng Linh Nhi: “...”
Đây coi như là một chuyến đó à? Chết tiệt còn chuyên nghiệp hả? Giả chết chuyên nghiệp một vạn năm sao?
“Tiếp theo, chúng ta mở một đường chết tiến lên đỉnh núi.” Tiểu Hành Thiên xoa xoa tay nói.
Hoàng Linh Nhi không nói chuyện, lời này nghe thế nào cũng có điềm xấu, cái gì mà gọi là một đường chết tiến lên đỉnh núi chứ? Thử nhìn ngọn núi đó đi, phải chết bao nhiêu lần mới có thể đi lên được hả?
Không bao lâu, lại gặp được một người, hai người vẫn xem như không phát hiện như cũ, Tiểu Hành Thiên quả quyết giả chết.
“Ngươi giết người.” Hoàng Linh Nhi mặt không biểu cảm nhìn người vừa tới.
“Không thể nào, ta còn chưa đánh tới y.”
“Không tin thì ngươi nhìn xem.”
“Chết thật rồi sao?”
“Chết thật rồi!”
Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, bầu không khí rất xấu hổ, tiếp theo nói thế nào nhỉ? Hoàng Linh Nhi trầm mặc, nàng không biết nên nói như thế nào.
Ánh mắt của đối thủ lộ ra vẻ hung hãn, nhìn Hoàng Linh Nhi chỉ là Thần Nhân kỳ đầu, nếu như mình giết nàng ta, tốc độ đủ nhanh, thì sẽ hoàn toàn không khiến cho Ngọc Long tộc chú ý, mình cũng sẽ không bị đào thải.
Nhận thấy được sát ý của đối thủ, ánh mắt của Hoàng Linh Nhi trở nên lạnh lẽo nói: “Nếu ngươi dám động thủ, ta lập tức la lên, không cần thăm dò, thực lực của ta không chỉ như vậy.”
Để lộ một tia khí tức, đối thủ liền biến sắc, Thần Nhân đỉnh phong!
“Giao Ngọc Long lệnh và tài nguyên đặc thù ra, ta có thể cam đoan, không gọi Ngọc Long tộc.” Hoàng Linh Nhi nghĩ tới, mình phải uy hiếp rồi.
“Ngươi thật sự có thể cam đoan sao?” Đối thủ chần chừ, Hoàng Linh Nhi là Thần Nhân đỉnh phong, cho dù có liều mạng, hắn cũng không nắm chắc phần thắng, giao Ngọc Long lệnh ra, bảo vệ tư cách thử luyện của mình, mới là sự lựa chọn tốt nhất.
“Khế ước pháp tắc.” Hoàng Linh Nhi trầm giọng mở miệng.
“Được.” Hai người ký kết khế ước pháp tắc, trong lòng đối thủ có nỗi nghi hoặc: “Các ngươi không phải là bằng hữu sao?”
“Bình thường, có duyên vài lần, không quen.” Hoàng Linh Nhi bĩu môi.
Không quen à? Chết tiệt không quen mà ngươi ở cùng với hắn sao? Đối thủ cảm thấy có một ngụm máu già muốn phun ra ngoài, thầm than vãn một tiếng, bản thân thật xui xẻo rồi trực tiếp rời đi.