Chương 1105 Đây có phải là có âm mưu gì hay không?
Lấy thuốc giải ra, cho Tiểu Hành Thiên ăn vào, tản đi thần lực phong tỏa, Tiểu Hành Thiên vội vàng nói: “Nào, chia đồ.”
“Đây là tài nguyên đặc thù của ngươi, Ngọc Long lệnh thuộc về ta.” Hoàng Linh Nhi nói.
“Còn gì nữa không?” Tiểu Hành Thiên với vẻ mặt khó coi nhìn Hoàng Linh Nhi nói: “Có phải ngươi ăn nhiều hơn không?”
“Còn cái gì nữa chứ? Ta ăn cái gì?” Hoàng Linh Nhi bất mãn nhìn nó: “Tổng cộng chỉ có hai thứ này, còn có cái gì?”
“Chỉ hai thứ này sao? Ngươi không đòi tài nguyên riêng của hắn à?” Tiểu Hành Thiên ngạc nhiên hỏi.
Hoàng Linh Nhi: “...”
Không phải chúng ta đoạt Ngọc Long lệnh và tài nguyên đặc thù là được rồi sao? Còn muốn tài nguyên của bọn chúng ư? Ta có thể nói ta quên không?
“Hoàng Linh Nhi, ngươi thật sự là bại gia!” Tiểu Hành Thiên đau lòng nhức óc nói: “Tới thử luyện lần này, có người nào mà chẳng phải là thiên tài của các tộc, xuất thân giàu có chứ? Nói ít cũng có vài cây thần dược, đây đều là tiền cả đó.”
Hoàng Linh Nhi há to miệng, ta có thể nói cái gì chứ? Lần đầu tiên ta làm việc, như vậy đã rất khá rồi không phải sao?
“Tiếp theo đây, ngươi chết cả đường đi, ta sẽ không chết đâu, lãng phí lắm.” Tiểu Hành Thiên thở dài một hơi, quả nhiên là người mới, ngay cả kiếm tiền cũng không biết.
Hoàng Linh Nhi không tranh giành, giả chết cũng rất tốt, qua một chuyến đó, chuyện gì cũng bớt đi, chỉ cần chờ lấy tài nguyên là được rồi.
Hai người đang ở đây giả chết, bên kia Ngọc Phong và Tiểu Hàm Hàm cũng như vậy, số lần Tiểu Hàm Hàm giả vờ là nhiều nhất.
Mỗi lần đối thủ đều không hiểu, mình làm sao mà đánh chết Tiểu Hàm Hàm cả người thần trang chứ, nhưng không cho phép bọn họ suy nghĩ nhiều, không giao đồ ra, liền bị đào thải.
Để không bị đào thải, bọn họ chỉ có thể bị lừa!
“Chúng ta nên làm như thế nào đây?” Đoàn Nhạc mê hoặc, giống như người mới, nó cũng không có kinh nghiệm làm việc.
“Thấy người ở phía trước không?” Long Hạo chỉ vào một thiếu niên hai mét đang tìm Ngọc Long lệnh, nói khẽ.
“Thấy rồi.” Đoàn Nhạc gật đầu.
“Xông qua đi, chết ở trước mặt hắn, còn lại thì giao cho ta, ngươi chờ chia đồ.” Long Hạo nói.
“Cứ đơn giản như vậy sao?” Đoàn Nhạc mờ mịt, đây có phải là quá dễ dàng hay không?
“Chỉ đơn giản như thế.” Long Hạo gật đầu: “Mau đi đi, đừng để hắn chạy.”
Đoàn Nhạc suy nghĩ, trực tiếp xông qua, đồng thời kêu lên một tiếng quái dị, gây chú ý với đối phương.
“Người của Phệ Nguyên Thần tộc à? Ngươi lại dám chạy đến trước mặt ta sao?” Thiếu niên cười lạnh một tiếng, nâng lên một chưởng, sau đó cả người đều ngẩn ra.
Phù phù
Đoàn Nhạc dứt khoát nằm xuống, khí tức sinh mệnh hoàn toàn không có, nhìn thiếu niên đang ngây ngẩn, vóc dáng cao hai mét cứng ngắc, cả người hoàn toàn bối rối.
“Ta đã nhìn thấy cái gì vậy, ngươi giết người trái với quy tắc.” Long Hạo kịp thời xuất hiện, chỉ vào thiếu niên nói.
“Ta còn chưa động thủ.” Thiếu niên giải thích nói.
“Không, ta nhìn thấy ngươi động thủ, ngươi vừa nhấc chưởng, thần nguyên khí tụ lại đầy trời, khí thế hào hùng, trực tiếp đánh chết hắn.” Long Hạo trầm giọng nói.
Thiếu niên: “...”
Chết tiệt từ khi nào mà ta trở nên lợi hại như vậy chứ? Vừa nhấc chưởng, thần nguyên khí tụ lại, khí thế hào hùng, đánh chết hắn ư? Ngươi xác định không phải đang đùa ta chứ?
Nếu như ta có thực lực này, thì còn tới tham gia thử luyện làm gì?
“Bị ta bắt gặp, đáng đời ngươi không may, không muốn bị đào thải, thì giao Ngọc Long lệnh và tất cả tài nguyên trên người của ngươi cho ta, nếu không bây giờ ta gọi Ngọc Long tộc tới ngay.” Long Hạo cười lạnh nói.
“Ngươi uy hiếp ta à?” Thiếu niên với ánh mắt lạnh lẽo, hung quang lấp lóe.
“Đúng, ta chính là uy hiếp ngươi đấy, thế nào, còn muốn giết ta sao? Ngươi có thể thử một chút, là đòn công kích của ngươi nhanh, hay là miệng của ta nhanh.” Long Hạo cười lạnh nói.
Thiếu niên không nói gì, lại bắt đầu nhấc chưởng.
Long Hạo: “...”
Chết tiệt ngươi muốn ta cười chết sao, thật sự cho rằng ngươi vừa nhấc chưởng, liền có thể đánh chết người ta sao?
“Tại sao ngươi không chết?” Thiếu niên sững sờ, quả nhiên, ngươi đang gạt ta, khí thế hào hùng cái rắm chó gì.
“Khoảng cách của chúng ta rất xa, hơn nữa, ta có thần khí hộ thể.” Long Hạo lạnh lùng nói: “Ngươi lại dám ra tay với ta, ta đây sẽ gọi Ngọc Long tộc.”
“Đừng, ta đưa, ta đưa.” Thiếu niên vội vàng mở miệng, kìm nén uất ức giao Ngọc Long lệnh của mình ra.
“Còn gì nữa không? Chỉ có một tấm Ngọc Long lệnh, ngươi cũng muốn lừa gạt à?” Long Hạo với vẻ mặt khó chịu nói.
“Ta chỉ có một tấm.”
“Ta nói chính là tài nguyên trên người ngươi, đan dược, thần khí gì đó, đều giao ra đi.” Long Hạo bĩu môi.
Thiếu niên: “...”
Có phải ngươi quá độc ác, ngươi đây là tiết tấu muốn cướp sạch của ta, một chút cũng không để lại phải không?
Bất kể Long Hạo nói như thế nào, thiếu niên cũng phải chịu đựng, vẻ mặt đầy sát ý mà giao đồ, thiếu niên bối rối rời đi, đến hiện tại hắn vẫn không hiểu, tại sao mình mạnh mẽ đến thế, vừa nhấc chưởng liền đánh chết người.
“Đứng dậy chia tiền.” Long Hạo lấy thuốc giải ra giúp Đoàn Nhạc uống vào, một cước đạp tỉnh hắn.
Các nhóm đều đang thuận lợi lừa tiền, bên này Tiểu Hành Thiên gặp lại người quen biết cũ.
“Lục Hành Thiên, lần này Tiểu Hàm Hàm không ở bên cạnh, xem ai có thể cứu được ngươi đây!” Huyết Thiên Tinh cười lạnh nói: “Từ khi bắt đầu, ta luôn chú ý tuyến đường của ngươi, cuối cùng cũng để cho ta tìm được ngươi.”
“Sau đó thì sao?” Lục Hành Thiên rất bình tĩnh, lần này Huyết Thiên Tinh dẫn người tới, ba thành viên của Huyết Ngục tộc đi theo bên cạnh, đều là Thần Nhân đỉnh phong, cầm Thần Linh khí trong tay.
“Sau đó hả? Sau đó ngươi liền bị...”
Huyết Thiên Tinh cười lạnh một tiếng, bốn người đồng thời vọt tới, lần này không thể giết người, hắn cũng muốn đánh Tiểu Hành Thiên thành tàn phế, để báo thù mối hận ở chiến trường Thần Cương.
Bụp
Hoàng Linh Nhi ngã xuống.
Bốn người Huyết Thiên Tinh: “...”
Đây là tình huống gì vậy? Chúng ta đánh Tiểu Hành Thiên, tại sao ngươi ngã xuống chứ? Đây có phải là có âm mưu gì hay không?