← Quay lại trang sách

Chương 1113 Chia cho các ngươi một phần nghìn

“Chỉ cần làm như vậy, đoán chừng Ngọc Long tộc bây giờ sắp phát điên rồi đúng không?” Thiên Mộng lẩm bẩm nói.

“Không phải sắp phát điên, mà là đã phát điên lên rồi.” Ngọc Long Thành đi tới, vẻ mặt phức tạp, có đau lòng cũng có kinh ngạc vui mừng nói: “Có thể bảo bọn chúng xuống không, đảm bảo tiến vào Ngọc Long Trì, kiệu lớn tám người khiêng mời Ngọc Phong quay về."

"Tốt như vậy sao? Xem ra màn trình diễn của Phong Nhi đã khiến khiến các ngươi kinh ngạc rồi." Ngọc Hồng Sương với vẻ mặt tươi cười nói.

“Đây đã không còn là kinh ngạc nữa, đây là doạ ta sợ rồi đó Hồng Sương.” Ngọc Long Thành xoa xoa lông mày, nàng không nhìn thấy đấy thôi, nhãn cầu của các Ngọc Long khác cũng đỏ lên cả rồi, hận không thể xông lên đường Long Vương, cướp lại tất cả Hồn Dịch.

“Không phải ngươi nói, Ngọc Long tộc không quan tâm đến chút Hồn Dịch này sao?” Đoàn Thiên bĩu môi, chúng ta còn chưa lấy sạch.

“Đây đã không còn là vấn đề một chút nữa.” Ngọc Long Thành cười khổ nói: “Ngọc Long Hồn Dịch vốn đã không nhiều, vốn cho rằng chỉ có thể hấp thu một hai giọt, rồi toàn bộ đi xuống, một người vài giọt cũng đã đủ lắm rồi, đối với Ngọc Long tộc mà nói không là gì cả, nhưng nhìn xem bây giờ... "

Ngọc Long Thành không nói tiếp được nữa, chúng ta gian lận cũng đừng tàn nhẫn như vậy được không? Phong Nhi, con vẫn phải quay về Ngọc Long tộc, làm sao có thể làm tuyệt tình như vậy chứ?

“Ông tự mình thương lượng với bọn chúng đi.” Đoàn Thiên cười nhạt nói: “Lần này Đoàn Nhạc đã thu được không ít, nói thế nào cũng sắp đi hết hành trình rồi, thật đáng kinh ngạc.”

Ngọc Long Thành: "..."

Ta làm sao mà thương lượng với bọn chúng đây chứ? Bây giờ ta đang đại diện cho Ngọc Long tộc, ta nói ra, vậy há chẳng phải là nói Ngọc Long tộc ta đến một chút Hồn Dịch này cũng không lấy ra được, keo kiệt sao?

"Hay là, đưa một nửa đi? Để lại mấy người bị loại." Ngọc Hồng Sương suy nghĩ một lúc rồi nói.

Ngọc Long Thành sững sờ, các ngươi đây là đem việc thăng cấp và bị loại đều quyết định nội bộ xong cả rồi sao?

Cuộc thử luyện này do Ngọc Long tộc của ta tổ chức đấy, cho dù là chơi trò mờ ám thì cũng phải là chúng ta chơi, tại sao lại trở thành quyền lực của nhóm người thử luyện các ngươi chứ?

"Cấm đưa người, đây là thử luyện, thử luyện tài năng." Vị chấp sự trung niên cuối cùng cũng không nhịn được nữa, mở miệng nói.

"Chấp sự đại nhân, không lẽ bằng hữu không thể giúp đỡ lẫn nhau sao? Ngươi chưa bao giờ dựa vào bạn bè sao?" Tiểu Hàm Hàm phản bác ngay tại chỗ.

"Đúng vậy, có bằng hữu giúp đỡ, tại sao không được chứ? Tương lai, bằng hữu có được một cây thần dược thay đổi tư chất, sự giúp đỡ này, tại sao không thể cường hoá tài năng chứ?" Tiểu Hành Thiên cũng lên tiếng.

Chấp sự trung niên: "..."

Bằng hữu? Các ngươi muốn chỉ thẳng mặt đúng không? Trong giai đoạn đầu, các ngươi đã lừa gạt bọn họ thành cái gì, trong lòng các người còn không rõ sao? Bây giờ nói là bạn bè ư?

“Đúng, chúng ta là bằng hữu.” Thiên tài của các tộc gật đầu lia lịa, hiện tại có thể làm bằng hữu, chỉ cần giúp bọn chúng qua cửa ải đường Ngọc Long là được rồi.

“Lão Phong.” Ngọc Long Thành nhìn về phía Phong lão gia tử, ngươi nói cái gì đi chứ.

“Chấp sự Ngọc Long Thành.” Phong lão gia tử với vẻ mặt già nua rất nghiêm túc nói: “Tiểu thư có biệt danh, không biết ngươi có biết hay không.”

“Biệt danh gì?” Ngọc Long Thành ngẩn người, cái này liên quan gì đến biệt danh chứ?

"Chúa Vơ Vét! Rất nhiều người đều biết rằng, tiểu thư đi qua chỗ nào thì phàm là thứ có giá trị đều sẽ không để lại, cho nên người ta mới gọi là Chúa Vơ Vét." Phong lão gia tử với vẻ mặt kiêu ngạo nói.

Ngọc Long Thành: "..."

Biệt danh thổ phỉ cái quái gì vậy chứ, ngươi lại còn có vẻ mặt tự hào sao? Nói trắng ra, chỉ là muốn vơ vét sạch sẽ Ngọc Long Hồn Dịch chứ gì?

Các ngươi không phải là quý nhân của đại thế lực sao? Mặt mũi của các ngươi ở đâu rồi? Ngọc Long Hồn Dịch của Ngọc Long tộc chúng ta, các ngươi thật sự định một giọt cũng không tha sao?

Vị khách quý mà Ngọc Long tộc chúng ta mời đến, lại là một con lang sói, thổ phỉ!

Nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Ngọc Long Thành, Ngọc Hồng Sương không kìm được an ủi nam nhân nhà mình: "Long Thành, Ngọc Long Linh Hồn Dịch cũng có ích với Phong Nhi, Ngọc Long tộc chắc sẽ không ngăn cản điều này chứ?"

Khóe miệng của Ngọc Long Thành giật giật, quả thực là không ngăn cản điều này, nhưng đây cũng rất nhiều rồi phải không? Ngọc Long Hồn Dịch của đường Long Vương này bằng cả một nửa của Ngọc Long tộc có, Ngọc Long tộc của bọn họ có bao nhiêu Ngọc Long chứ, chỉ trông chờ vào Ngọc Long Hồn Dịch để tôi luyện một chút.

"Được rồi, cái này cũng không phải là món hời cho người ngoài, con trai nhà mình cũng kiếm được rất nhiều tiền, cùng lắm thì ta sẽ bảo bọn chúng trả lại một phần nghìn cho các ngươi, được không?" Ngọc Hồng Sương suy nghĩ một chút rồi nói.

"..."

Một phần nghìn? Ôi ái thê của ta, đã lúc nào rồi, nàng còn đùa với ta chứ? Một phần nghìn có tác dụng gì chứ? Chi bằng nàng đừng trả nữa, Ngọc Long Thành suýt chút nữa nôn ra máu.

Bất luận Ngọc Long Thành có nói như thế nào, muốn bảo bọn họ không kiếm tiền, đó là điều không thể nào.

“Hay là, các ngươi đều lên dạo một chút nhỉ?” Tiểu Hàm Hàm nhìn đám người đang vây xem nói.

Phù

Mọi người còn chưa kịp mở miệng thì một con Ngọc Long đã trực tiếp rơi xuống, đây là bị doạ sợ hãi, các ngươi đủ rồi đấy, Ngọc Long Hồn Dịch của chúng ta có bao nhiêu chứ, các ngươi thật sự định không để lại một giọt nào sao?

Đám người Giang Thái Huyền ngẩng đầy nhìn trời, tuyệt đối không nhúng miệng vào, tránh để Ngọc Long tộc thật sự bùng nổ.

Tiểu Hàm Hàm nói một lời như vậy, nếu như thật sự tất cả bọn họ đều lên, Ngọc Long tộc kia chắc chắn sẽ đưa tộc lên đường, đuổi bọn họ ra ngoài, vĩnh viễn không nghênh đón.

Dưới ánh mắt ăn thịt người của Ngọc Long tộc, đám người Ngọc Phong đã đưa không ít người đến bậc thang thứ sáu mươi sáu, sau đó thì tự mình đi, không quan tâm đến bọn họ nữa.

Phù

Ngay khi đám người Ngọc Phong vừa rời đi, các thiếu niên trực tiếp bị uy áp của Thần Vương ép nằm sấp xuống, vẻ mặt kinh hãi nhìn về phía trước, Ngọc Long tộc vội vàng ra tay, giải cứu những thiếu niên này.

“Đã nói là đi toàn bộ hành trình rồi mà?” Các thiếu niên căm uất nói.

"Xin lỗi, đưa các ngươi thăng cấp là được rồi, toàn bộ hành trình chúng ta tự mình đi, để lại chút Hồn Dịch cho Ngọc Long tộc." Ngọc Phong cười nhẹ một tiếng rồi nói, "Ai bảo ta là Ngọc Long chứ?"

Chấp sự trung niên cũng cảm động rồi, coi như ngươi còn chút lương tâm.

“Ta không phải Ngọc Long.” Tiểu Hàm Hàm nói nhỏ, sau đó liền dẫn mọi người bước nhanh về phía trước.

Sắc mặt của Ngọc Long tộc lại tối sầm, chết tiệt, Ngọc Phong, ngươi quản tiểu đồng bọn của người xem, tuy rằng vị này thân phận cao quý, nhưng các ngươi là bằng hữu, nói chuyện chắc cũng nghe chứ đúng không?

Đáng tiếc, đám người Tiểu Hàm Hàm hoàn toàn phớt lờ Ngọc Phong, đây là một thương lượng hay, Ngọc Phong muốn gia nhập lại Ngọc Long tộc, thật là ngại nếu làm quá đáng, bọn chúng lại không muốn gia nhập Ngọc Long tộc, đương nhiên là có thể vơ vét bao nhiêu thì vơ vét bấy nhiêu thôi.