← Quay lại trang sách

Chương 1152 Đều do Huyết La Sơn!

“Bạn của ta, ngươi đừng kích động, sau này ta sẽ cho ngươi một câu trả lời thỏa đáng.” Ngọc Thiên Lâm vốn dĩ muốn nói một lời thỏa đáng, nhưng bây giờ Long Thừa Hám hiển nhiên không thể hài lòng được.

“Được rồi, ta thật sự muốn xem thử ngươi sẽ nói gì.” Long Thừa Hám cắn răng cười lạnh, nếu Ngọc Thiên Lâm không đưa ra lời giải thích, ông ta sẽ không bao giờ đồng ý, ít nhất phải đánh một trận mới được.

“Các ngươi cứ tiếp tục đi, bọn ta có chuyện cần làm.” Giang Thái Huyền hờ hững nói, cùng Vân Tiêu biến mất tại chỗ, cũng chẳng biết đi đâu.

“Các ngươi muốn làm gì?” Long Thừa Hám nhíu mày: “Cây Thánh Long đã bị các ngươi thu thập rồi, nơi này chẳng còn thứ gì nữa, các ngươi nên nhanh chóng rời đi thì hơn.”

“Không vội.” Giang Thái Huyền xua tay, cây Thánh Long quả nhiên tốt, nhưng hiện tại chắc hẳn là đã bị huỷ hoại chút ít, vì trận pháp nên hy sinh một ít, nếu để cho hai con rồng biết thì sợ rằng bọn họ sẽ tức mà nôn ra máu mất.

“Nhìn xem, bọn họ nhất định muốn tới đây vơ vét.” Ngọc Thiên Lâm cười lạnh nói: “Đám người này chính là lưu manh, cho dù là tài nguyên cấp thấp Thần Nhân bọn họ cũng sẽ không buông tha.”

Ta đi theo đến đây, xem quá nhiều rồi, đám người này tìm kiếm rất kĩ, nơi họ đi qua còn sạch hơn cả mặt nữa.

“Bạn của ta, đừng để ý chuyện vừa rồi.” Ngọc Thiên Lâm ngược lại thở dài một tiếng nói: “Ta cũng vì tốt cho ngươi.”

Long Thừa Hám trừng mắt, chết tiệt ngươi quả nhiên cùng một giuộc với bọn chúng, vừa rồi lột vảy rồng của ta, ta còn phải cảm ơn bọn chúng, vừa rồi ngươi ấn ta xuống còn nói là muốn tốt cho ta, ngươi làm chuyện này so với bọn chúng có khác gì nhau chứ!

Đã nhiều năm không gặp, ngươi chẳng thay đổi gì cả, chỉ có da mặt là thay đổi!

“Ở đây có hai viên Hỗn Độn đan, là do ấn ngươi xuống mới có được.” Ngọc Thiên Lâm thở dài một tiếng, mở chai ra, đưa cho ông ta một viên: “Cho dù ta không ấn ngươi, thì vảy rồng của ngươi cũng không giữ nổi, Hỗn Độn đan cũng đừng mong mà có, ta ấn ngươi xuống, ít nhất còn có thể chia cho ngươi được một viên.”

Long Thừa Hám hơi sửng sốt, Ngọc Thiên Lâm tiếp tục nói: “Nghĩ như vậy có phải là tốt hơn không? Trong lòng vẫn có chút vui vẻ?”

Ta vui vẻ cái đầu nhà ngươi!

Long Thừa Hám rất muốn chiếm cả hai viên, nhưng Ngọc Thiên Lâm đương nhiên sẽ không đồng ý, có thể chia cho ông ta một viên đã là tốt lắm rồi.

Nhìn hai lão long mỗi người đều cầm trong tay một viên Hỗn Độn đan, vẻ mặt không nở ăn, Long Hạo không nhịn được nói: “Tích thuỷ chi ân, đương dũng tuyền tương báo, vảy rồng của ngươi vừa rồi còn chưa đủ dũng tuyền.”

Rầm

Trong nháy mắt, Hỗn Độn đan vào trong miệng, mùi vị còn chưa kịp nếm xong, trực tiếp nuốt xuống, thân hình theo bản năng tránh sang một bên.

Long Hạo: “…”

Ta chưa nói để ngươi dũng tuyền ngay bây giờ, mà coi ngươi sợ thế nào kìa.

“Khụ, ta có thể hỏi một chút, các ngươi tại sao đến chỗ cửa chết này?” Long Thừa Hám vội vàng chuyển chủ đề, nhất định không thể nhắc tới ân cứu mạng, nếu không, đợi bản thân thật sự phải dũng tuyền thì không biết long huyết phun bao nhiêu mới đủ.

“Vào với ngươi.” Ngọc Thiên Lâm bĩu môi nói: “Di tích Cổ Long này bọn ta cũng không biết nhiều lắm, muốn ông đi theo xem thử, đây là ý của bọn chúng.”

“Các ngươi không hiểu di tích Cổ Long sao?” Long Thừa Hám hơi ngẩn ra, kinh ngạc nói: “Không phải ngươi tới lấy tài nguyên của tộc mình sao?”

“Tài nguyên tộc của ta? Ý của ngươi là?” Ngọc Thiên Lâm biến sắc, nói: “Ngọc Long tộc ta ở trong di tích Cổ Long này còn có tài nguyên sao?”

“Ngươi không biết hả?” Long Thừa Hám ngạc nhiên.

“Không biết.” Ngọc Thiên Lâm ngơ ngác lắc đầu.

“Tất cả các tộc đều có sắp xếp ở di tích Cổ Long, đa số đều trong cửa tử, ví dụ như cửa tử này thật ra là của Huyết Ngục tộc.” Long Thừa Hám nhíu mày nói: “Ngươi đã không biết vậy thì việc của Ngọc Long tộc này không phải do ngươi phụ trách, Ngọc Long Thần Vương không nói cho ngươi biết.”

“Bạn già, lời ngươi nói ta càng ngày càng thấy mơ hồ.” Ngọc Thiên Lâm lắc đầu, nói: “Ngươi nói các tộc đều được sắp xếp ở di tích Cổ Long, vậy việc sắp xếp này có ý nghĩa gì chứ?”

“Cạm bẫy.” Long Thừa Hám nằm trên mặt đất nói: “Ta nói ra thì các ngươi không được nói ra ngoài.”

“Đừng lo lắng, đây đều là bọn ta tình cờ phát hiện, hoặc là Huyết La Sơn nói ra.” Đám người Long Hạo vội vàng vỗ ngực bảo đảm.

Long Thừa Hám đảo cặp mắt trắng dã, hoàn toàn không tin vào sự đảm bảo của bọn họ, nhưng hắn vẫn nói: “Mỗi lần di tích Cổ Long mở ra, rất nhiều thần đi vào, nhưng rất ít thần đi ra. Từ xưa đến nay, di tích Cổ Long đã được mở ra nhiều lần, ngoại trừ tầng sâu nhất cùng một vài nơi phiền toái, thì còn lại đều đã được tìm kiếm.”

“Vì vậy, lợi dụng di tích Cổ Long này, nhiều chủng tộc đã sắp xếp người vào bố trí bẫy, bí mật luyện hóa một ít thần xui xẻo, cướp đoạt tài nguyên của bọn họ.”

“Thần xui xẻo?” Ngọc Phong nhíu mày.

“Đồ ngốc, chính là làm việc không cần thiết.” Long Thừa Hám liếc mắt nhìn ông ta nói: “Nếu có thể cầm đi một ít, các tộc sẽ không chú ý, nhưng nếu quá tham lam, sẽ rơi vào bẫy hoặc là tìm được sự sắp xếp của bọn họ rồi bị xoá sổ, đây chính là mối nguy hiểm lớn nhất của di tích Cổ Long.”

“Trước đó nói cửa tử này là của Huyết Ngục tộc, là vì nó bị Huyết Ngục tộc chiếm giữ. Trước đây ta đã đến đây, muốn liều mạng một phen kết quả thành như vậy.”

“Đây đều do Huyết La Sơn!” Long Hạo hung tợn nói: “Nếu không có y, ngươi sẽ không bao giờ suy yếu như vậy.”

Long Thừa Hám: “…”

Ta càng ngày càng phát hiện ra sự vô liêm sỉ của các ngươi, vảy rồng của ta là do ngươi lột xuống, lại còn phủi sạch trách nhiệm, toàn bộ đều đổ lỗi cho Huyết La Sơn ư?

“Thứ tốt nhất của Huyết Ngục tộc chính là tài nguyên của bọn họ, chúng ta phải đoạt được.” Tiểu Hành Thiên cũng nói, nó và Huyết Thiên Tinh không thể đối phó được.

Long Thừa Hám cười lạnh, ông ta nói nhiều như vậy, cũng là vì Huyết La Sơn quá đáng, cũng biết được thần dược có thể đổi được Hỗn Độn đan, đương nhiên là có ý muốn tấn công Huyết Ngục tộc.

Các ngươi đều ra tay với ta rồi, ta sẽ để lại tài nguyên của các ngươi cho các ngươi chắc?