Chương 1151 Các ngươi nghĩ ta mù hả?
“Chỉ số IQ.” Long Hạo lắc đầu thở dài: “Bốn ngàn năm theo đuổi ba mươi phần trăm cơ hội, mua Hỗn Độn đan sẽ tiết kiệm hơn nhiều, đủ Hỗn Độn đan thì có thể một trăm phần trăm đột phá, hơn nữa còn không có tác dụng phụ, có thể ăn không ngừng.”
“Được rồi, ta nói xong rồi, các ngươi tiếp tục đi.” Giang Thái Huyền lui về phía sau.
“Bây giờ, chúng ta hãy thảo luận một chuyện, cây Thánh Long bán cho các ngươi thế nào đây? Chỉ cần một ít thần dược cấp Thái Thượng là được.” Tiểu Hành Thiên nói.
“…” Hai lão long đều im lặng, thật lâu sau mới nói ra một câu: “Hỗn Độn đan bán thế nào?”
Có Hỗn Độn đan, còn cần cây Thánh Long, vậy thì không thể sống sót được.
“Mười cây thần dược phẩm chất Chân Thần có thể đổi lấy một viên.” Long Hạo nói.
Mấy người sửng sốt, không phải nói là năm cây cấp Thần Linh sao, lần này lại lên mười cây cấp Chân Thần, ngươi có phải tăng giá quá mức rồi không?
“Mua hay không?” Ngọc Phong thúc giục: “Hỗn Độn đan tuy rằng có thể ăn không ngừng, nhưng bọn ta chuẩn bị rất phiền phức. Hiện tại sẽ không có nhiều, chỉ có mấy chục viên.”
Mấy chục viên mà còn nói không nhiều ư?
“Cho ta một viên.” Long Thừa Hám cắn răng, lấy ra mười thần dược cấp Chân Thần.
Ông ta thực sự rất nghèo, trước đó để chuẩn bị đồ dùng cho di tích Cổ Long, có được chút long huyết đó, đã đem hầu như toàn bộ đồ sưu tập ra đổi hết, còn có cái gương thần khí kia nữa, vốn liếng của ông ta chẳng còn gì, hiện giờ không những không lấy được gì mà còn bị người khác cướp mất.
Ngọc Phong dứt khoát nhận nó, nhanh chóng đưa vào nhẫn, không có một động tác thừa.
“Hỗn Độn đan của ta đâu?” Long Thừa Hám ngẩn người, ngươi định ăn luôn cả thần dược mà không đưa đan dược à?
“Long Thừa Hám trưởng lão, ta không thể không phê bình ngươi một câu.” Ngọc Phong trầm mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc nói: “Ngươi đã từng nghe một câu này chưa?”
“Câu gì?” Long Thừa Hám sốt ruột, chết tiệt sao ngươi không đưa đan dược, ta không muốn nghe lời phê bình của ngươi.
“Trích thuỷ chi ân, đương dũng tuyền tương báo.” Ngọc Phong trầm giọng nói.
Long Thừa Hám cùng Ngọc Thiên Lâm đồng thời sửng sốt: “Ý của ngươi là? Bọn ta nợ ân tình của ngươi ư?”
“Đúng vậy, vừa rồi ta có nhắc nhở các ngươi chuyện đánh lén của Huyết La Sơn đúng không?” Ngọc Phong nói.
“… Phải.” Hai lão long trong lòng có dự cảm xấu.
“Vậy không phải đúng rồi sao, trích thuỷ chi ân, đương dũng tuyền tương báo, đây chính là ơn cứu mạng, còn muốn Hỗn Độn đan gì nữa, trả ân tình trước đã.” Ngọc Phong bình tĩnh nói.
“…”
Đây chính là lí do ăn quỵt của ngươi hả? Chết tiệt ta có thể đánh chết ngươi không?
“Vừa rồi ngươi còn động thủ với ta, đây là loại lấy oán báo ân, nên đưa ta nhiều hơn mới đúng.” Ngọc Phong lại nói.
Long Thừa Hám không bình tĩnh được nữa: “Nói cách khác, tài nguyên ta kiếm được đều giao cho ngươi, chết tiệt ta còn không lấy được Hỗn Độn đan ư? Ta còn phải cảm ơn ân cứu mạng của ngươi?”
“Trên lý thuyết mà nói thì đúng vậy đấy.” Ngọc Phong nghiêm túc gật đầu.
Lão long ta sống lâu như vậy, chưa bao giờ gặp qua con rồng nào vô liêm sỉ như vậy, cho dù là ơn cứu mạng còn có loại ép buộc ơn báo đáp rõ ràng như vậy hả?
“Tuy nhiên, con người của ta không thích so đo, nhất là ta không để ân tình cũng như thù hận ở trong lòng.” Ngọc Phong cười nói
“Vậy thì đưa cho ta Hỗn Độn đan đi.” Long Thừa Hám gần như phát điên, ngươi không để trong lòng thì đưa cho ta.
“Không, không, ta bình thường sẽ trả thù ngay tại chỗ nếu có thù oán, người khác nợ ta ân tình, ta cũng bắt y trả ngay tại chỗ.” Ngọc Phong nói.
Nghĩa là gì? Chết tiệt còn muốn trả ân ngay tại chỗ ư?
“Thiên Lâm trưởng lão, có một câu ngạn ngữ nói thế nào nhỉ, rồng có vảy ngược…”
“Xúc chi tất…”
“Rồng có vảy ngược, tự mình cầm ra, cùng phát triển.”
Long Thừa Hám còn chưa mở miệng, đã bị Ngọc Thiên Lâm cắt ngang, mặt không chút thay đổi nói.
Long Thừa Hám: “…”
Nói như vậy có nghĩa là ngươi muốn lột vảy rồng của ta, trả lại ơn cứu mạng cho ngươi hả?
“Long Thừa Hám trưởng lão, ngươi cũng nghe rồi đấy, bạn của ngươi cũng nói vậy rồi.” Ngọc Phong lẩm bẩm nói, hỏa thương đã ở trong tay nó.
“Ngọc Thiên Lâm, ta giết cha ngươi …”
Long Thừa Hám uất ức, bản thân đường đường là trưởng lão của Kim Long tộc, cường giả Thái Thượng Chân Thần đỉnh phong, lại bị người khác lột vảy rồng để trả ân tình.
Các người làm vậy sao, trả ân cứu mạng là lột vảy rồng của ta, ăn thần dược của ta ư?
“Ngọc Thiên Lâm, ta hận ngươi!” Long Thừa Hám hung tợn nhìn ông ta.
“Ngươi đừng nhìn ta như vậy, không liên quan gì đến ta.” Ngọc Thiên Lâm thở dài, chết tiệt ta cũng rất uất ức, trước đó vảy rồng của ta cũng bị lột sạch rồi, ta nói cái gì được chứ? Hơn nữa cũng không phải ta lột vảy rồng của ngươi, không phải ta nhặt vảy rồng của ngươi, ngươi trách ta làm cái gì chứ?
“Không liên quan gì đến ngươi ư?” Long Thừa Hám kêu lên một tiếng, một cái vảy rồng rơi xuống, lần này không có chảy máu, nhưng trong lòng ông ta lại rỉ máu: “Ngọc Thiên Lâm, ngươi thật không biết xấu hổ, mang cháu trai theo lừa bạn mình, còn nói không liên quan đến ngươi ư.”
“Nó không phải cháu ta, nó tự gọi ta là ông nuôi.” Ngọc Thiên Lâm rất đau đầu, chết tiệt ta thật sự không nên đến, sao lại có suy nghĩ muốn đến giám sát bọn chúng, vì một ít Hỗn Độn đan này mà huỷ đi cả sinh mệnh rồng!
“Vậy ngươi đè ta làm cái gì?” Long Thừa Hám nghiến răng nghiến lợi, chết tiệt ngươi luôn miệng nói không liên quan gì đến ngươi, vậy ngươi có thể nhấc móng vuốt của mình lên được không?
Ngọc Thiên Lâm cực kì ngượng ngùng: “Không phải là ta đang lo ngươi bị đau sao, dù sao cũng bị lột rồi, chịu đau thì sẽ qua thôi.”
Long Thừa Hám: “…”
Bây giờ ta khẳng định, việc này chắc chắn có liên quan đến ngươi!
Bóc một ít vảy rồng ra, Ngọc Phong lấy ra một cái bình ngọc trước mặt Long Thừa Hám, đưa cho Ngọc Thiên Lâm: “Thiên Lâm gia gia giữ đi, đừng để Long Thừa Hám phát hiện.”
“…”
Các ngươi bây giờ không phải là xúc phạm chỉ số thông minh của ta nữa mà cảm thấy ta bị mù hả!