Chương 1166 Ngươi làm gì đó!
“Kiếm khí này không tồi.” Long Hạo gật đầu nói.
Hai gã kia cười: “Con tạp long nhỏ nhoi kia, nhãn lực thấp kém thì chớ mở miệng nói lung tung, bất kỳ một đường kiếm khí nào ở đây cũng đủ giết sạch hết các ngươi.”
Theo bọn họ nghĩ, kẻ mạnh nhất cùng lắm là Long Hải và Ô Nha Kim Sắc, vào hồ nước của tàn hồn Long Vương, thăng cấp lên đến Thái Thượng Chân Thần trung kỳ, sau đó đến Ngao Bính, Thái Thượng Chân Thần sơ kỳ, rồi mới đến vị Vân Tiêu Thiên Thần đỉnh phong kia.
Những người khác chỉ toàn cảnh giới Thần Linh, tất cả bọn họ gộp lại, hoành hành ở một nơi nhỏ trên Thần giới thì còn được, chứ ở đây là di tích Cổ Long, có kiếm khí pháp tắc do Thần Vương để lại, một chút bản lĩnh ấy vốn chẳng đáng để vào mắt.
“Ta không hiểu nhưng ta biết một câu.” Long Hạo kiêu ngạo nói.
“Câu gì?” Người khổng lồ vừa trị thương một bên, vừa nói, xem như giải sầu.
“Võ công trong thiên hạ, duy chỉ nhanh mới không phá được, chỉ cần tốc độ đủ nhanh, khiến cho kiếm khi không đánh trúng vào người ngươi, tự nhiên không còn xem kiếm khí này là gì.” Long Hạo nói.
“Phụt.”
Hai vị Bán Thần Vương phì cười, họ bị cái dốt của Long Hạo làm cho phát cười: “Trong Thần giới, võ đạo bao la rộng lớn, các loại võ học thiên về tốc độ nhiều không đếm xuể, nhưng võ giả có thể đuổi kịp đường kiếm, thậm chí nhanh hơn cả đường kiếm, chỉ đếm trên đầu ngón tay, con tạp long như ngươi, biết nói đùa quá.”
“Trong Thần giới, người có tốc độ có thể nhanh hơn kiếm khí pháp tắc của Thần Vương, ta không biết nhiều, đại khái chừng hai ba người.” Long Hạo nói.
“Hai ba người mà còn không nhiều à?” Thánh Viên giễu cợt cười một tiếng, chuyển vận thần lực, chữa thương thế: “Thằng nhóc con, vậy ngươi thử nói xem, người nào có thể vượt qua chỗ này? Có bản lĩnh thì ngươi mời họ ra đây, nếu có thể giúp bọn ta vượt qua, bản thần ắt sẽ thưởng cho ngươi.”
“Thưởng cho ta á?” Mắt Long Hạo sáng rực lên, nói: “Ta muốn lấy tài nguyên, các người cũng cho đúng không?”
“Được rồi, thương thế của ta đã đỡ hơn nhiều, nhanh nhanh cút xéo đi, nếu không thì tâm trạng của bản thần không tốt, lấy các ngươi ra trút giận đấy.” Thương thế của Thánh Viên đã phục hồi, tiếp tục xông vào dòng kiếm khí.
“Nè...” Long Hạo vội gọi to.
“Cút xéo, nể mặt Ngọc Long tộc, tha cho các ngươi một mạng, đừng có không biết điều.” Người khổng lồ hừ lạnh một tiếng, tiếp tục ngự không lên, họ còn tâm trạng để nói chuyện, một vì để thả lỏng tinh thần, hai vì nể mặt Ngọc Long tộc.
Nếu thần minh khác đến đây, chắc hẳn bọn họ đã túm vứt qua một bên, đánh cho đến chết rồi.
“Hai lão già đó không tin.” Long Hạo không biết làm sao: “Chúng ta đuổi theo hay ở đây đợi?”
“Đương nhiên phải đuổi theo rồi.” Tiểu Hành Thiên nhếch mép cười: “Ta đi với Na Tra đại nhân trước, sau đó đến mọi người.”
“Đi.” Na Tra vung tay bắt lấy Tiểu Hành Thiên, tức khắc ngự không lên, xông vào dòng kiếm khí, chớp mắt một cái, kiếm khí vô tận bay đến, Phong Hỏa Luân xuất hiện, chỉ trong khoảnh khắc đã biến mất không thấy đâu.
Tiểu Hành Thiên căng mắt quan sát xung quanh, nói thế nào đây cũng là kiếm khí pháp tắc do Thần Vương để lại, nếu nói không khẩn trương thì hoàn toàn không thể nào, nếu không phải đạo tràng chưa từng mắc sai lầm, Na Tra cũng cam đoan không sao, thì nó cũng không dám đi.
Tiểu Hành Thiên nhìn kiếm khí vút qua từ bốn phía, Na Tra mang theo nó hóa thành thần quang, xuyên qua kẽ hở giữa kiếm khí, bất luận là kiếm khí gì cũng không chạm được đến họ, không ít kiếm khí còn chưa kịp đến đã bị bỏ xa, tốc độ nhanh vượt xa những kiếm khí này!
“Đã trải qua thời gian bấy nhiêu năm, uy năng của những kiếm khí này đã sớm không bằng lúc trước.” Na Tra lạnh nhạt nói, nếu vào thời điểm cực thịnh của kiếm khí, hai vị Bán Thần Vương đã chết ngay tại chỗ, không phải chỉ trọng thương mà lui về.
“Úi chà, đây không phải hai vị đại nhân kia sao, trùng hợp ghê nha, lại gặp nhau rồi.” Rất nhanh đã đuổi kịp hai người kia, Tiểu Hành Thiên làm vẻ mặt như trùng hợp lắm vậy.
Vẻ mặt của hai vị Bán Thần Vương thì như nhìn thấy quỷ, sao hai ngươi còn sống bay đến tận đây thế? Chết tiệt, đây là kiếm khi pháp tắc của Thần Vương mà, các ngươi không bị thương chút nào sao?
“Ôi trời ơi, sao hai người bị thương nữa rồi, Na Tra đại nhân, bay gần một chút, vừa hay ta có đem cái bình đây.” Tiểu Hành Thiên nói.
“Chết tiệt, ngươi làm gì vậy?” Hai vị Bán Thần Vương ngẩn ra tại chỗ, bọn ta đang đối chọi với kiếm khí, chết tiệt ngươi lại đi hứng máu của bọn ta à? Còn nữa, đến miếng thịt nhỏ rơi xuống ngươi cũng không tha sao?
“Hai vị tiền bối, nói sao hai vị cũng là Bán Thần Vương, quý giá lắm chứ, tuy số máu thịt này ít, nhưng cũng có thể bán được giá cao.” Tiểu Hành Thiên vừa dùng bình hứng lấy máu và những khối thịt nhỏ bị kiếm khí chém rơi, vừa nói.
Hai vị Bán Thần Vương: “...”
Bọn ta tự biết mình quý giá, nhưng ngươi có thể lấy cái bình ra chỗ khác được không đồ khốn này!
“Hai vị tiền bối... Ối, chờ một chút, đừng bay nhanh như vậy, càng tiến lên phía trước kiếm khí càng có uy lực lớn hơn đấy.” Tiểu Hành Thiên lại nói.
“Mau cút đi!” Hai vị Bán Thần Vương gào lên, xung quanh kiếm khí vô tận, bọn họ nhất định phải dốc toàn lực ứng phó, nếu không ắt sẽ trọng thương hoặc thậm chí mất mạng.
“Tiền bối, đừng tức giận, ta chỉ nhặt mấy thứ hai vị làm rơi thôi, hai vị xem như ta nhặt rác đi.” Tiểu Hành Thiên nói.
“...”
Coi như ngươi nhặt rác á? Chết tiệt thứ ngươi nhặt là máu thịt của bọn ta đấy, nếu đó là rác rưởi vậy bọn ta là cái gì?
“Cút!”
Hai vị Bán Thần Vương lại gào lên một tiếng, gia tăng tốc lực, thần lực trong cơ thể cuộn trào, thần uy cuồn cuộn làm vỡ tan không ít kiếm khí, nhưng phía sau càng lúc càng có nhiều kiếm khí, họ không thể không thu thần lực trở về để dốc sức phòng ngự.
Hai vị Bán Thần Vương tăng tốc, Na Tra nhàn nhã theo sau, không nhanh một chút, không chậm một li, vừa vặn đi ngang với hai người kia.
Hai vị Bán Thần Vương: “...”
Các ngươi là quái vật hả? Một tên Thiên Thần sơ kỳ, một tên Thần Linh nhãi nhép, có thể đi xuyên qua dòng kiếm khí này thảnh thơi như sao, còn có thể đuổi kịp bọn ta nữa, chết tiệt? Điều kì quái hơn chính là sao các ngươi không có chút thương thế nào cả vậy?
Kiếm khí này mù hay sao mà không chém vào các ngươi chứ?