Chương 1165 Kiếm đạo pháp tắc
Một người khổng lồ cao đến mười hai mét, một con viên hầu ánh vàng chói mắt, đang tranh chấp với nhau, ở phía trước hai người bọn chúng có một cửa hang đen kịt.
“Kẻ nào đấy?” Hai vị cường giả đồng thời nhìn về phía Long Hải.
Đám người Giang Thái Huyền không ẩn mình, bình tĩnh quan sát bọn chúng.
“Lũ nhãi nhép mau biến hết đi, nếu không các ngươi sẽ chết hết ở đây!” Người khổng lồ lạnh giọng quát, sát khí ngập tràn.
“Hai vị, bọn ta chỉ đến đưa tin thôi.” Giang Thái Huyền khẽ than thở một tiếng, nói: “Chắc các người còn chưa biết, tộc của các người xảy ra chuyện rồi.”
“Hả? Nói vậy là sao?” Hai vị cường giả đồng thời sững người, lạnh lùng nhìn bọn họ.
“Tại hạ là chấp sự của Ngọc Long tộc Ngọc Phong.” Ngọc Phong bước ra, trầm giọng nói: “Huyết Ngục tộc đê tiện, đã cướp sạch sắp đặt của các chủng tộc đồng thời lấy đi tất cả tài nguyên, lúc này đây các trưởng lão đang tìm kiếm khắp nơi, nhưng chưa có kết quả, Ngọc Long tộc ta cũng gặp phải tai họa bất ngờ.”
“Ngọc Long tộc á? Từ khi nào mà Ngọc Long tộc có một chấp sự oắt con miệng còn hôi sữa như ngươi chứ, lại còn có thể chõ mũi vào sắp đặt chỗ này nữa ư? Sao các ngươi biết?” Ánh mắt của hai cường giả lộ ra vẻ cảnh giác, có chút không tin, dù sao đây là bí mật, cho dù có là trưởng lão cùng tộc cũng chưa chắc đã biết.
“Gia gia của ta là Ngọc Thiên Lâm, gia gia nuôi là Long Thừa Hám.” Ngọc Phong quả quyết phun ra tên hai lão rồng kia.
Lúc này hai vị cường giả mới chợt hiểu: “Lão già Long Thừa Hám kia đến rồi à? Sao ngươi không đi theo bọn họ đi?”
“Sắp đặt trong tộc bị hủy, hai vị gia gia đang truy lùng, ta không giúp được gì, đành phải dẫn theo bằng hữu, đến đây tìm cơ duyên.” Ngọc Phong nói.
“Ngươi thấy sao?” Người khổng lồ nhìn sang Thánh Viên.
“Cùng vào xem sao, mạnh ai nấy lấy theo nhu cầu.” Thánh Viên lạnh lùng nói.
“Ấy chết, hai vị tiền bối à, không phải hai vị nên trở về tộc hay sao?” Ngọc Phong kinh ngạc, tộc của mấy người gặp phải chuyện không may mà các ngươi cứ dửng dưng bỏ mặc vậy hả, cút về ngay dùm cái, cớ sao còn muốn vào đó nữa chứ?
Người khổng lồ liếc mắt nhìn nó, cười lạnh nói: “Muốn đuổi khéo bọn ta đi để các ngươi lấy được cơ duyên hả? Nghĩ hay đấy, chỉ tiếc, với chút thực lực nhỏ nhoi của các ngươi, đừng tự tìm cái chết nữa.”
Thánh Viên phì cười một tiếng, lập tức hóa thành một luồng ánh sáng, xông vào trong hắc động, người khổng lồ theo sát sau lưng.
“Hai lão già này, cả tộc của mình mà cũng kệ cho được.” Ngọc Phong lắc đầu thở dài, ta đã nói câu thật lời thật rồi, sao mấy người còn không lo lắng chút nào thế?
“Đi vào trong xem thử xem là thứ đồ tốt gì, mà dẫn dụ được cả hai vị Bán Thần Vương đến đây.” Giang Thái Huyền nói.
Không sai, hai tên kia đều là Bán Thần Vương, nếu như không phải vậy, bọn họ cũng sẽ không dễ dàng nói ra chuyện của bố cục, rốt cuộc, người bình thường không thể tiếp xúc được.
Ở trong di tích Cổ Long xuất hiện Bán Thần Vương, còn là cường giả của các đại tộc kia nữa, hiển nhiên có liên quan đến bố cục cạm bẫy, ví dụ như trưởng lão đi vào lấy tài nguyên ra, trước đó vẫn còn chưa xuất hiện, bằng không bọn họ đi cũng chỉ phí công.
Bước vào cửa hang động tối đen như mực, Vân Tiêu đi trước nhất, Na Tra ở giữa, Ngao Bính đoạn sau.
Cả đoàn người nhanh chóng tiến lên phía trước, một luồng khí tức hoang vắng lạnh lẽo ập đến, đồng thời còn có những đường kiếm khí sắc bén, cho dù cách rất xa vẫn khiến cho bọn họ cảm thấy đau nhói.
“Kiếm khí lợi hại thật, đủ để trảm phá thiên địa, người đặt nó ở đây tối thiểu là Thần Vương.” Na Tra kinh ngạc nói.
“Đã qua nhiều năm như vậy mà uy năng vẫn như thế này, nếu là Thần Vương, cũng đã đạt tới trình độ cao nhất.” Vân Tiêu gật đầu nói.
“Hi vọng vị Thần Vương đó đã chết trong kia và để lại truyền thừa.” Long Hạo xoa xoa tay nói.
“Ta cũng mong như thế, vị Thần Vương hùng mạnh như vậy, nếu không chết đi rồi để lại truyền thừa thì thật có lỗi với sự hùng mạnh của bản thân y, suy cho cùng chúng ta đã gánh vác mối thù Long tộc, nếu làm kẻ địch, ta cũng không muốn đối đầu.” Tiểu Hành Thiên gật đầu nói.
Long Hải đảo mắt, ý nghĩ này của các ngươi chắc không được rồi, tuy rằng ta cũng mong như thế.
Nhóm người gia tăng tốc độ, trong khoảnh khắc đã đến nơi tận cùng của thông đạo, phía trước đã hết đường, chỉ có một vực thẳm sâu không thấy đáy, còn có cả những kiếm khí vô tận phi lên từ dưới vực.
“Phía trước hết đường rồi.” Long Hạo trầm giọng nói: “Không nhìn thấy thứ gì khác, lẽ nào chúng ta phải đi xuống đó sao?”
“Để ta xem thử.” Đôi mắt của Na Tra phát ra thần quang, nhìn thấu đến phía trước, xuyên qua cả kiếm khí, nhìn thấy được hai thân ảnh đang cẩn thận bay đi, ngoài trăm dặm, còn có một vùng đất trống, một cửa động.
“Bay qua đó, hai lão già kia đang tiến lên, nhưng mà sẽ phải quay trở lại nhanh thôi.” Na Tra nói.
“Cái này là trận pháp hả?” Nhìn số kiếm khí vô tận tựa như con sông dài, thao thao bất tuyệt, đám người Long Hải tê cả da đầu, uy năng của kiếm khí này quá mạnh, bọn họ chẳng có chút tự tin nào để bước qua, cho dù trong đó chỉ có một đường.
“Không phải, đó là kiếm đạo pháp tắc do một vị Thần Vương để lại.” Na Tra lạnh nhạt nói: “Coi như cũng không tồi.”
Đám người Long Hải bĩu môi, đối với các ngươi mà nói thì không tồi, còn đối với chúng ta mà nói thì đó lại là trời giáng không thể vượt qua, bước qua chính là đi chết.
Quả nhiên chẳng bao lâu, người khổng lồ và Thánh Viên đã quay trở lại, toàn thân đầy vết thương, vết kiếm chằng chịt khắp người, thần huyết màu vàng chảy ra, dáng vẻ vô cùng lúng túng.
“Các ngươi thật sự dám vào sao?” Người khổng lồ cười lạnh nói.
Thánh Viên nhe răng trợn mắt, chuyển vận thần lực, chữa thương thế, nhưng thương thế chữa lành rất chậm, thần huyết vẫn đang chảy.
Đám người Long Hạo nhìn thấy mà ngứa ngáy trong lòng, kia là máu của Bán Thần Vương đấy, chỉ một giọt thôi cũng không biết đã đáng giá đến bao nhiêu tiền, ít nhất cũng có thể xoay không ít thần thú làm việc cho bọn họ, cứ chảy phí phạm như vậy.
Đáng tiếc, hai người này không phải người quen, nếu bọn này dám cầm cái bình chạy lên hứng thần huyết của họ, chắc chắn hai người đó sẽ giết bọn này trước tiên.